
ức hỏi bác sĩ nguyên nhân
phát bệnh của Mộc Mộc.
"Trác tiên sinh, chúng tôi có chuyện muốn
nói với ngài ! Ngài hãy chờ chúng tôi một chút để chúng tôi báo các với
trưởng bác sĩ !"
Năm phút sau, trưởng bác sĩ người chịu trách nhiệm về Mộc Mộc, cầm trong tay tập tài liệu đi đến.
"Trác tiên sinh, chúng tôi đã có kết luận đầu tiên về Mộc Mộc, đó là do phòng bệnh của Mộc Mộc đã bị vi khuẩn của bệnh cảm lây nhiễm"
" Tại
sao bệnh viện của các anh lại kém như vậy? Có một chút chuyện nhỏ mà
cũng không làm được! Bây giờ Mộc Mộc không sao nếu nó có vấn đề gì thì
cả bệnh viễn các anh cũng không đủ trách nhiệm để đổi!"
"Trác tiên sinh, đúng là do bệnh viện của chúng tôi nhưng về phía gia đình các anh cũng có một phần trách nhiệm"
"Có ý gì?"
"Trước đo chúng tôi đã kiểm tra phu nhân của ngài và phát hiện ra cô ấy đang
bị cảm, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết vào thăm bé" Bác sĩ kể lại sự thật.
"Tiểu Thi?" Trước đó Trác Minh Liệt không tin Hàn Ti Nhã nhưng tại sao bác sĩ cũng nói như vậy? Tiểu Thi biết rõ cơ thể của Mộc Mộc còn rất yếu làm
sao có thể thấy cơ thể mình bị cảm còn dám mạo hiểm đến thăm Mộc Mộc?
"Đó thật sự là do Tiểu Thi?" Trác Minh Liệt lại hỏi.
"Mời ngài xem, đây là báo cáo về vợ ngài, phu nhân còn hối lộ một cô y tá của chúng tôi" Bác sĩ có chút oán giận.
Trác Minh Liệt nhận lấy vừa nhìn quả thật là báo cáo về bệnh của Tiểu Thi . Anh cảm thấy thật mơ hồ, thì ra cô đau lòng như vậy cũng là vì tất cả
mọi chuyện đều do cô ! Nhưng vì sao Tiểu Thi lại làm vậy? Nếu như Mộc
Mộc gặp chuyện không may thì cô có ích lợi gì! Trác Minh Liệt nghĩ đến
tất cả các khả năng đều cảm thấy không có lí do nào hợp lý để Tiểu Thi
làm như vậy!
"Anh dẫn cô y ta kia đến gặp tôi !" Trác Minh Liệt muốn điều tra rõ hơn nên gọi cả y tá kia đến!
Mấy phút sau y tá bị đưa đến.
"Cô chính là y tá chịu trách nhiệm của Mộc Mộc?" Trác Minh Liệt cúi đầu vừa nhìn báo cáo vừa hỏi.
"Thưa vâng!"
"Vợ của tôi bị cảm nhưng vẫn nhất quyết đòi vào thăm Mộc Mộc?"
"Đúng vậy!"
"Cô ấy hối lộ anh?"
"Đúng vậy!" Cô y tá kia giống như một một con búp bê chỉ biết nói một từ .
"Đưa vật kia cho tôi nhìn một chút!"
Y tá giống như chuột thấy mèo, tay run lẩy bẩy.
"Mau!" Trác Minh Liệt âm trầm nói.
Y tá bất đắc dĩ chỉ có thể lấy chiếc nhẫn kia ra.
Trác Minh Liệt vừa nhìn thấy chiếc nhẫn lập tức hiểu rõ được ngọn nguồn cái
nhẫn ngọc lục bảo này chắc chắn là của Hàn Ti Nhã! Đổi trắng thay đen
mọi chuyện chỉ có cô ta mới có thể làm!
Anh nắm chặt quả đấm, người phụ nữ này thật độc ác, chẳng những muốn hại chết Mộc Mộc lại còn muốn giá họa choTiểu Thi!
Chiếc nhẫn này làm sao có thể là của Tiểu Thi được “Tôi muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Trác Minh Liệt lạnh lùng mà trầm tĩnh hỏi! ″Tôi không biết không biết" Y tá đầu lắc liên tục, sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
"Không biết?" Trác Minh Liệt cau mày "Vậy anh mà nói!" Anh chỉ vào người vị
bác sĩ vừa nói với anh. Vị Bác sĩ kia cũng bị chuyện trước mắt làm cho
hồ đồ thật sự mà nói anh cũng không biết rõ mọi chuyện là như thế nào!
"Tiểu Mai rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô có kiểm tra cho Trác phu nhận hay không?" Bác sĩ hỏi.
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!" Y tá tên là Tiểu Mai kia liều chết cũng không nói.
"Được rồi , cô không phải nói nữa. Để tôi nói cho cô nghe, người bị cảm mà
vào thăm Mộc Mộc hôm đó là một cô gái cao gầy và có diễn mạo rất xinh
đẹp phải không?! Nhưng cô là chuyên quản của đội y tá phòng bệnh Mộc Mộc nên cô không phải cho phép cô ta vào nên cô ta đã hối lộ cô chiếc nhẫn
ngọc lục bảo kia có đúng không?" Trác Minh Liệt chất vấn.
Y tá
trợn mắt hốc mồm bởi vì những lời của Trác Minh Liệt nói giống hệt sự
thật, y như anh ta tận mắt chứng kiến mọi chuyện vậy. Thật ra thì cô
không biết Hàn Ti Nhã và Trác Minh Liệt là bạn thanh mai trúc mã, cô ta
luôn tỏ ra là mình rất thông minh nhưng thật ra là cô ta rất ngu dốt!
"Tôi muốn gặp viện trưởng của bệnh viện!"
"Trác tiên sinh! Trác tiên sinh có lời gì hãy từ từ nói!" Bác sĩ vừa thấy Trác Minh Liệt tức giận, lập tức luống cuống.
"Từ từ nói? Con của tôi suýt chút nữa bị các anh hại chết, anh con nói tôi phải bình tĩnh sao!" Trác Minh Liệt giận dữ!
"Trác tiên sinh! Ngài đại nhân đại lượng, ngài xem bây giờ Mộc Mộc cũng đã
thoát khỏi nguy hiểm, ngài mà báo với viện trưởng thì chúng tôi lập tức
sẽ bị đuổi việc"
Trác Minh Liệt thở dài "Vậy anh hãy cho tôi một câu trả lời thỏa đáng đi!"
"Trác tiên sinh anh cần gì chúng tôi sẽ giúp?"
Trác Minh Liệt trầm ngâm chốc lát, nhìn chằm chằm cô y tá Tiểu Mai kia: "
Tôi biết cô vẫn còn muốn tiếp tục bao che cho Hàn Ti Nhã, nhưng tôi lại muốn cô làm nhân chứng cho tôi, cô nghĩ sao?"
"Chỉ cần Trác tiên sinh có thể bảo đảm Tiểu Mai sẽ không có việc gì" Y tá lắp bắp nói. . . Trác Minh Liệt gật đầu "Tốt, vậy cô hãy chuẩn bị cẩn thận một chút.
Nhưng chuyện này các cô hãy tạm thời giữ bí mật giúp tôi!" Một kế hoạch
tuyệt hảo đã bắt đầu hình thành ở trong đầu Trác Minh Liệt, lần này anh
nhất định phải làm cho mọi người kinh sợ!( kinh ngạc sợ hãi)
"Ba!" Hàn