
cô hiểu
được Tuấn Hiền, đến lúc đó muốn cái gì chưa? Nhưng là cô đã quên, tôi là mẹ của nó, bất cứ chuyện gì nó còn phải nghe tôi." Mẹ Đoạn không phục,
Ngải Hiểu Giai lại dám khiêu khích cô.
Ngải Hiểu Giai đem nước
trước mặt uống xong nói "Mặc kệ bác nói làm sao, cháu đều sẽ không rời
đi." Nói xong Ngải Hiểu Giai liền đứng lên rời đi, nếu như lần này Mẹ
Đoạn vẫn không có biện pháp tiếp nhận cô..., cô cũng sẽ không nhịn nữa,
lúc quyết định cùng Đoạn Tuấn Hiền bắt đầu lần nữa, cô liền nghĩ tới sẽ
có một ngày như vậy, cũng biết mình không muốn buông tay, cho nên lần
này cô sẽ kiên trì đến cùng.
Mẹ Đoạn không ngờ tới Ngải Hiểu Giai có thể nói như vậy, không có giống như ban đầu chút nào, bị bà ép đi
như vậy, bà vô cùng tức giận, nhưng mà ở nơi công cộng lại không dám làm gì, từ lúc nào cô ta trở nên cứng rắn như vậy rồi, cư nhiên không giống như trước kia im hơi lặng tiếng. Ngải Hiểu Giai kéo bước chân nặng nề về đến nhà, vừa mới mở cửa ra liền gặp
phải Đoạn Tuấn Hiền chuẩn bị đi ra.
Vốn là mặt mày anh đang nóng nảy nhưng sau khi thấy sắc mặt cô mới hơi
chuyển biến tốt, nhưng anh vẫn rất tức giận nói "Em đi nơi nào? Không
phải bảo em chờ ở cửa công ty sao? Còn có điện thoại là chuyện gì xảy
ra? Tại sao tắt máy?" Ngải Hiểu Giai cảm thấy kỳ quái đi vào cửa, Đoạn
Tuấn Hiền sẽ rất ít khi lớn tiếng như vậy, hơn nữa bây giờ còn tức giận, đều do mình bị khí thế của Mẹ Đoạn dọa sợ, cư nhiên quên nói một tiếng
cho Đoạn Tuấn Hiền, nhìn anh lo lắng đến như vậy Ngải Hiểu Giai cũng cảm thấy áy náy.
Cô lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, thì ra đã không có điện, không trách được cô nha.
"Thật xin lỗi, điện thoại di động của em không còn pin rồi." Cô khoát khoát tay nói.
"Vậy em đi đâu rồi hả ? Anh muốn gọi điện thoại cho em thông báo anh sẽ đến
trễ chút, không gọi được coi như xong, sau khi đến người cũng không
thấy, hơn nữa hiện tại thời gian này mới trở về." khuôn mặt Đoạn Tuấn
Hiền mất hứng.
Ngải Hiểu Giai biết anh rất lo
lắng, cho nên liền vội vàng tiến lên ôm chặt lấy anh, Đoạn Tuấn Hiền đột nhiên có chút không biết làm sao rồi.
"Em sai rồi, em thấy anh
thật lâu cũng không đến, lại gặp được một người bạn, cho nên đi hàn
huyên cùng cô ấy, tán gẫu xong em liền trở lại."
"Em xác định sao?" Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy vẻ mặt cô giống như không phải như vậy.
"Là thật, em chỉ gặp một người bạn mà thôi, chẳng lẽ anh không tin tưởng em sao?" Ngải Hiểu Giai không muốn đem chuyện gặp phải Mẹ Đoạn nói cho
Đoạn Tuấn Hiền, cô không hy vọng hai người bọn họ vì vậy mà trở
mặt.
Đoạn Tuấn Hiền vuốt tóc của cô nói:
"Không phải không tin, mà là anh lo lắng cho em." Ngải Hiểu Giai ngẩng
đầu lên, buồn cười nhìn anh nói: "Cũng không phải là em đi mất rồi, em
nhớ nơi này có được hay không?" "Anh chính là sợ mất em." chuyện bọn họ
đi chung với nhau có thể qua miệng Hàn Na nói cho anh biết, nếu như mẹ
của anh tìm tới cô..., anh lại không ở bên người, không bảo vệ được cô,
hơn nữa sợ cô sẽ giống như năm năm trước, không giải thích được liền
biến mất.
Ngải Hiểu Giai cười nói: "Vậy
anh liền ôm thật chặt em…em cũng sẽ không đi nha." Đó là đương nhiên,
anh nhất định sẽ ôm chặt lấy em, Đoạn Tuấn Hiền thấy cô trở lại cũng đã
bớt giận, anh chỉ lo lắng mà thôi, bây giờ nhìn thấy cô trở lại thật
tốt, anh liền an tâm.
Trong lúc bất chợt bụng Ngải Hiểu Giai liền kêu lên, mặt cô đỏ ửng cau mày, thế nào lúc này lại vang lên rồi.
"Em ở bên ngoài không có ăn cái gì sao?" Đoạn Tuấn Hiền buông cô ra, lại
bắt đầu mất hứng, cô thế nào sẽ không chăm sóc mình như vậy, cuộc sống
của cô trước đây trôi qua thế nào?
"Không có, muốn chờ anh ăn chung a." Ngải Hiểu Giai chỉ có thể nói láo tiếp.
"Vậy bây giờ chúng ta đi ăn đi." Đoạn Tuấn Hiền vội vàng kéo cô lên, liền muốn ra cửa.
Ngải Hiểu Giai cũng không động, "Không muốn đi ..., ở nhà ăn, anh làm cơm
cho em ăn." Cô thích Đoạn Tuấn Hiền làm cơm, nếu anh đang ở nhà, dĩ
nhiên sẽ phải để cho anh nấu cơm!
"Em xác định sao? Làm một bữa cơm tốt chút thời gian, em sẽ đói dẹp bụng ." Đoạn Tuấn Hiền có chút đau lòng.
"Không sao, em chính là muốn ăn cơm anh làm." Cô lắc đầu, Đoạn Tuấn Hiền không có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm cơm.
Ngải Hiểu Giai ở một bên nhìn dáng vẻ Đoạn Tuấn Hiền ở phòng bếp bận rộn, cô lại nhớ tới lời nói hôm nay của Mẹ Đoạn, mình thật có thể có anh sao?
Mặc dù anh nói qua có thể bảo vệ được cô, nhưng Mẹ Đoạn là một nhân vật
hung ác, không có dễ dàng để cho bà gật đầu như vậy.
Ngải Hiểu Giai không tự chủ vì tương lai của mình mà lo lắng, nhưng chỉ cần hai người bọn họ yêu nhau, cũng sẽ không có vấn đề gì, bởi vì cô tin
tưởng Đoạn Tuấn Hiền sẽ xử lý tốt, sẽ không giống như năm đó để cho cô
rời đi.
Kể từ sau khi Hàn Na nghe nói chuyện tình của Đoạn Tuấn
Hiền cùng Ngải Hiểu Giai, đã cảm thấy rất phiền não, tại sao anh biết
rất rõ ràng Ngải Hiểu Giai đã từng phản bội anh, anh vẫn còn có thể ở
cùng Ngải Hiểu Giai?
Hàn Na thấy thư ký không có ở đây, cửa phụ
cũng không gõ liền đi vào, Đoạn Tuấn Hiền rất không vui mừng, mặc dù nói Hà