
ạy việc tới lui. Còn nữa, Đường Tửu hiên cách
khách điếm Thư gia khá xa, nếu không thuận đường, bình thường nàng sẽ không đi
.
Trong một lúc, Vân Trầm Nhã không khỏi cảm thấy ngượng
ngùng, dường như bất kỳ cái gì hắn nói ra đều không đúng cả.
Không ngờ Thư Đường nghe hắn nhắc tới chuyện đó thẹn
đỏ cả mặt. Nàng gục đầu xuống, nuốt hai ngụm nước miếng, nói: "Vì, vì lần
trước ta nhận lầm Vân công tử, nghĩ Vân công tử sẽ tức giận nên từ đó về sau
ta, ta không tự mình đưa rượu đến nữa..."
Vân Trầm Nhã sửng sốt, lại không biết nên nói gì. Hắn
từ đó đến giờ luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng mà bỗng trở nên ngây ngốc đứng đờ
người ra, một lát sau chỉ nói: "Vậy à..."
Thư Đường gật đầu thật mạnh, mím môi, cũng không biết
nên nói tiếp như thế nào.
Sắc xuân biêng biếc như biển, hoa nở tưng bừng rực rỡ
như gấm vóc. Mới vừa rồi Măng Tây Cải Trắng hưng phấn chạy ra như vậy, nàng còn
tưởng rằng chủ nhân bọn chúng đã trở về nên vui vẻ vô cùng.
Đáng tiếc...không phải.
Vì hắn nói không phải là hắn. Mặc dù hắn thật sự rất
giống Vân quan nhân của nàng.
Thư Đường cũng không biết là nên tin tưởng hắn, hay là
nên tin tưởng vào trực giác của chính mình. Có đôi khi nàng nhận lầm Vân Diệp
là hắn, cũng như ngày ấy khi Vân Diệp liều lĩnh dắt nàng bỏ đi ở khách điếm Lâm
Giang, cũng như hôm nay khi hắn ngồi dưới giàn nho, trầm tĩnh ngắm nhìn nàng gõ
bàn tính.
Mặc dù là như thật như giả, như đúng như sai, nhưng
chỉ cần có sự hiện diện của hắn, Thư tiểu Đường vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Đợi
hơn hai ngày nay, rốt cuộc cũng đợi được một ngày trời quang mây tạnh như thế
này.
Đột nhiên Thư Đường ngẩng đầu, vội vã nói: "Vân
công tử, ngươi... ngươi ngồi đợi một chút, đừng đi."
Vân Trầm Nhã sửng sốt.
Thư Đường lại nói: "Ta, ta mới ủ được một chút
rượu trái cây, ngươi có muốn nếm thử không?"
Vân Trầm Nhã để ý thấy sau lưng nàng có một đóa hải
đường vừa rơi phớt qua, khiến nàng lúc này trông sống động như mỹ nhân bước ra
từ trong họa.
Hắn híp mắt lại, ánh mắt mê ly đờ đẫn: "Được, ta
nếm thử xem."
Lúc này, trong viện có tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên,
Thư Tam Dịch nghe được ngoài viện có tiếng người, bèn đi ra nhìn thử, trong khoảnh
khắc vừa nhìn thấy bóng dáng Vân Trầm Nhã, lão vô cùng sửng sốt. Ngoại trừ diện
mạo, hắn thật sự rất giống người đó.
Thư Tam Dịch bỗng nhiên hiểu được vì sao dạo gần đây
Thư Đường cười tươi hơn trước. Dù hai năm nay, nàng chưa bao giờ đề cập đến ba
chữ Vân Trầm Nhã trước mặt lão, nhưng Thư Tam Dịch biết, nàng vẫn chờ đợi hắn
như cũ. Nếu không, theo tính tình của nàng, tại sao lại không vội lo cho việc
hôn nhân của bản thân mình.
Thư Đường đơn thuần thật thà, người ta tốt với nàng,
nàng sẽ tốt lại. Nhưng thật ra đó là một cá tính không dễ dàng động tâm trước
bất cứ người nào. Nếu có một ngày nàng thật sự yêu thương ai đó, nhất định nàng
sẽ quyết một lòng một dạ với người đó.
Tuổi xuân nhanh chóng đi qua, cho đến giờ, nàng chỉ
đối với mỗi mình Vân Trầm Nhã đặc biệt như thế.
Thư Tam Dịch không biết rốt cuộc Vân Diệp là ai, nhưng
điều lão muốn làm là phải bảo hộ nữ nhi duy nhất này của Thủy Tĩnh.
"Hồng Nữu, có người đến sao?" Thư Tam Dịch
hỏi. Áo khoác ngoài choàng trên vai, lão khập khiễng bước từ trong phòng ra:
"Chắc là trời sắp mưa, độ ẩm cao nên xương bánh chè của ta lại lên cơn đau
nữa rồi."
Thư Đường nghe xong, vội vã bước lên phía trước đỡ Thư
Tam Dịch. Nàng nhìn nhìn đám mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc, thật thà
gật gù: "Cha, Vân Diệp công tử đến thăm, ta đi lấy rượu cho hắn. Trời sắp
mưa rồi, sao cha không ở trong nhà mà nghỉ ngơi?"
Vân Trầm Nhã bước đến đỡ lấy bên còn lại của Thư Tam
Dịch, nói với Thư Đường: "Đi nấu một chút nước nóng mang đến đây, ta đỡ
lão tiên sinh vào nhà nghỉ ngơi."
Ngoài phòng gió càng ngày càng lớn, hương hoa Hải
Đường len lỏi qua song cửa sổ tràn vào phòng thơm ngan ngát. Vân Trầm Nhã đỡ
Thư Tam Dịch đến ngồi trước bàn, lại cầm lên tấm chăn bông, đặt trên đùi lão.
Thư Tam Dịch trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói một
câu.
Lão nói: "Hồng Nữu đã lâu rồi chưa có vui vẻ như
vậy."
Động tác Vân Trầm Nhã cứng đờ giữa không trung, ngừng
một chút, hắn xoay người lại, thản nhiên nói: "Lão tiên sinh bị phong
thấp, trời lại sắp mưa như thế này, chi bằng Vân mỗ bảo tiểu Đường cô nương hâm
rượu lại, lão tiên sinh cũng uống một chút cho ấm."
Thư Tam Dịch thở dài, không lên tiếng trả lời.
Vân Trầm Nhã ngưng mắt nhìn đóa hải đường nở rộ ngoài
cửa sổ, trầm mặc một hồi, nói: "Thư lão tiên sinh, năm ấy ta tặng tiểu
Đường một cây trâm Hải Đường, sao lần này trở về lại không thấy nàng đeo? Ừ,
còn có..." Nói xong, hắn nhắm mắt lại, giọng khàn khàn "...còn có một
chiếc vòng tay bằng bạch ngọc."
Thư Tam Dịch sửng sốt.
Biết rõ rồi mà còn cố hỏi, cũng chỉ vì tương tư đến
tận xương.
Giây lát sau, Thư Tam Dịch lại thở dài một tiếng:
"Aizz, ngươi hà tất gì phải như thế?"
"Nếu đã rời đi, chi bằng buông tay hẳn. Nàng nhớ
ngươi, đó là tùy theo tiếng lòng của nàng, cũng không phải là quá mức dằn vặt.
Mà ngươi như thế này, người k