Polaroid
Vô Sắc Công Tử

Vô Sắc Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327275

Bình chọn: 8.5.00/10/727 lượt.

ấy được nàng rồi thì sao? Lúc trước đã không thể hứa

hẹn gì với nàng, chẳng lẽ hiện giờ có thể?

Huống chi... giờ đã hơn hai năm trôi qua, như lời Thư

Đường nói, nàng chỉ là một cô nương bình thường, cả đời cũng chỉ muốn yên tâm

sống một cuộc sống bình thường. Năm nay nàng đã hơn hai mươi tuổi, có lẽ đã sớm

lập gia đình rồi.

Vân Trầm Nhã vẫn cười cười. Chỗ hắn ngồi rất tốt,

giương mắt lên là có thể nhìn thấy toàn cảnh trước tửu lâu, nơi ánh mặt trời

sáng nhất. Tiếng xe ngựa rầm rĩ, rộn ràng, người người vẫn nháo nhiệt như xưa.

Bỗng nhiên, có một thanh âm đinh đang lọt vào tai hắn

rất rõ ràng. Vân Trầm Nhã ngẩn ra, trong lòng rung động. Ngẩng đầu lên nhìn,

chỉ thấy tiếng đinh đang kia phát ra từ một chiếc xe ngựa nhỏ. Chiếc xe ngựa

dừng trước tửu lâu, từ trên xe có một người nhảy xuống.

Mi mục như họa, đôi mắt sóng sánh, nốt ruồi son đỏ sẫm

giữa mi tâm.

Thư Đường trong chiếc áo màu trắng, váy dài màu đỏ,

khom người ôm một vò rượu, tựa như đóa hải đường xinh đẹp nở rộ dưới ánh nắng

mùa xuân.

"Choang" một tiếng, tách trà trong tay rơi

xuống, nhưng Vân Trầm Nhã dường như không nghe không thấy gì cả. Toàn bộ cả thế

gian đều mờ nhạt đi, hắn chậm rãi đứng lên, há miệng, kêu lên một tiếng nhỏ đến

không thể nghe thấy: "Tiểu... nha đầu ngốc..."



Có tiếng la hét ồn ào gọi thực đơn của tiểu nhị, có kẻ

say xỉn lừ đừ đi xuyên qua trong đại sảnh của tửu lâu. Vọng Quy lâu khá đông

khách, trời chưa hoàng hôn mà trong ngoài đại sảnh đã chen chúc rối loạn cả

lên. Thư Đường ôm rượu, thật cẩn thận đi xuyên qua đám đông, hễ đụng phải ai

thì nàng đều khom người xin lỗi.

Không chưng diện phấn son trang sức, giọng điệu thành

thành thật thật. Xa cách đã hơn hai năm, nàng vẫn là Thư tiểu Đường như trước.

Không biết nàng có gì khác xưa hay không?

Vân Trầm Nhã đứng xa, nhìn không rõ lắm. Hắn mãi mê

chăm chú ngắm nàng, tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh như tan biến mất, người đến

người đi như cái bóng, trong mắt hắn chỉ còn lại cô nương mặc váy đỏ thướt tha

như hoa như liễu.

Thư Đường vào tửu lâu, không thấy Tào Thăng chung

quanh, đang buồn bực, chợt nghe trên lầu hai có một tiếng kêu to: "Tiểu

chưởng quỹ..."

Thư Đường ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng trả lời một

tiếng: "Tào đại ca." rồi hướng đầu cầu thang bước đến. Còn chưa đến,

trong ngực nàng bỗng nhiên có cảm giác chấn động, quay người lại, chỉ thấy bên

cạnh chiếc bàn tứ giác cách đó không xa, một vị cẩm y công tử đang kinh ngạc

ngẩn người ra nhìn nàng.

Hai ánh mắt chạm nhau, Thư Đường sửng sốt, vị cẩm y

công tử kia cũng sửng sốt. Giây lát sau, Thư Đường gật gật đầu chào hắn. Vị cẩm

y công tử khẽ giật mình, há mồm, nhưng không thể phát ra tiếng.

Thư tiểu Đường lên lầu hai kết sổ. Vân Trầm Nhã đứng

sững tại chỗ một hồi rồi mới ngơ ngác ngồi xuống. Mở quạt ra rồi lại khép quạt

lại, bưng tách trà lên đến miệng rồi lại đặt xuống. Cuối cùng cầm chén rượu lên

uống vài ngụm. Vị rượu cay nồng quanh quẩn ở đầu lưỡi, Vân vĩ lang liếm môi,

khóe miệng từ từ hiện lên một nụ cười.

Ba người trên bàn, ngoại trừ Tư Không Hạnh, hai người

kia đều bị phản ứng này của Vân Trầm Nhã làm cho kinh sợ. Tư Đồ Tuyết tính tình

trầm tĩnh, Bạch Quý cũng không nóng nảy bộp chộp, nuốt hai ngụm nước miếng, đẩy

đẩy Tư Không Hạnh đang ngồi bên cạnh: "Đại công tử bị... quỷ ám sao?"

Thật ra lần này gặp lại Thư Đường, trong lòng Tư Không

Hạnh cũng rất cao hứng. Nhưng vì hắn chất chứa oán hận đối với Vân vĩ lang,

Bạch Quý hỏi câu này, hắn cũng không muốn giải thích giùm Vân Trầm Nhã. Liếc

mắt nhìn sói một cái, Tư Không Hạnh ho khan hai tiếng, nói: "Không biết

thiếu gia tính làm sao đối với chuyện này?"

Vân Trầm Nhã lại nhấp một ngụm rượu. Mặt mày như có

gió xuân thổi qua, khóe môi mỉm cười, suy nghĩ lan man trên mây, linh hồn như

phiêu du cách xa nơi đây cả vạn dặm, vốn dĩ chẳng nghe thấy Tư Không Hạnh nói

cái gì.

Bạch Quý nhìn vẻ mặt đầy ắp gió xuân của Vân vĩ lang

một hồi, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Lão nô hiểu rồi ..."

Tư Đồ Tuyết thấy xưa nay Bạch Quý là người suy nghĩ

toàn chuyện nghiêm túc đứng đắn, hỏi tiếp: "Lão tiên sinh cũng thấy cô

nương kia khả nghi sao?"

Ai ngờ Bạch Quý lại bày ra vẻ mặt ám muội cười nói:

"Ừ, thật khả nghi."

Bạch Quý là một Thái y, từng phục vụ tại Ti Thiên

Giám, y thuật, tạp thuật, tà môn ma đạo gì cũng đều biết một chút. Lão thấy Tư

Đồ Tuyết ra vẻ khó hiểu, rộng lượng giải thích cho: "Trước khi rời khỏi

cung, lão nô đã từng bốc cho Đại công tử một quẻ. Quẻ tượng nói, năm nay công

tử có sao Hồng Loan chiếu mệnh."

"Sao Hồng Loan chủ về nhân duyên, tức là Đại công

tử sẽ có tin vui về chuyện cưới gả, nhưng..." lão hạ giọng, nhỏ tiếng nói

với hai người Tư Không Tư Đồ: "Nhưng với người vừa có lão bà qua đời chưa

đầy ba năm, theo lý thì không thể có quẻ này được. Huống chi, Đại công tử,

ặc..., tuy lúc còn nhỏ có chút hoang đường, nhưng sau khi lớn lên cũng coi như

là giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc. Ta vốn tưởng rằng quẻ mình bốc bị

sai, nhưng theo tình hình hôm nay xem ra..."

Bên cạnh vang lại một thanh âm: "Theo tình