
thành cùng một loại người, không thể tùy tiện chọc vào!
"Như vậy, Bá tước William có thể trả lời vấn đề tôi muốn hỏi trước hay không? Tại sao ông lại đi tra xét quâm hạm của tôi? Mặc dù đi qua quần đảo Acores, nhưng đây là hải phận của Bồ Đào Nha, ông có thể nói cho tôi biết, ông nghĩ gì mà lại đến đó điều tra quân hạm của tôi? Ông lấy thân phận gì đi làm điều đó?”
"A, chắc hẳn ông sẽ nói, thế lực Hắc Đạo ở khu vực này nằm trong phạm vi quản lý của ông! Có phải như vậy hay không?"
Lam Duê thong thả ung dung nói một hơi, mặc dù giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng trong ấy lại hàm chứa quá nhiều ý tứ, ngôn ngữ bẫy rập không thể bắt bẻ cứ thế tuôn ra.
Ngoại trừ Raymond và William, những người khác cũng làm như thật mà gật đầu, Andrew mỉm cười nói: “Lam đương gia nói không sai, dưới tình huống bình thường, tất nhiên phải có quy củ, tuyệt đối không thể tùy tiện giam giữ tàu thuyền, hay máy bay vận chuyển hàng hóa của phe đối phương. Về mặt này, tôi cũng muốn nghe ý kiến của Bá tước William một chút!”
Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của Andrew vào lúc này quả thật rất thu hút sự chú ý của người khác. Một khắc trước, người ta có cảm giác như hắn đang đứng về phe của William, nhưng lời mới vừa rồi dường như là đang nói giúp Lam Duê, làm cho người ta không hiểu, rốt cuộc là hắn đang có ý đồ gì!
Một khắc kia, tầm mắt của mọi người lại chuyển sang trên người của Bá tước William, dường như đang chờ hắn giải thích!
"Lam đương gia thật biết đùa, chuyện này cũng không phải là Gia tộc William của tôi làm, mà là hải quân của Bồ Đào Nha ra lệnh lục soát, sau đó mới đến báo cho tôi mà thôi. Tất cả mọi người đề hiểu, biểu tượng của nhà họ Lam thì tuyệt đối không thể động vào. Nhưng mà hải quân chỉ làm theo quy định, tùy tiện xem qua một chút, ai biết lại đi lục soát kỹ càng, không ngờ tra ra được. Không phải Lam đương gia nên giải thích cho chúng tôi chuyện này ư, thế nào lại đi hỏi vặn lại tôi mấy thứ này? Chẳng lẽ Lam đương gia có tật giật mình rồi hả?” "A, cũng may mà Bá tước William còn có thể nhớ tới câu thành ngữ Trung Quốc! Về phần như lời ông nói ‘có tật giật mình’, ngược lại tôi cũng rất tò mò, bản thân tôi đang chột dạ ở nơi nào?”
Lam Duê cười nhạt, không vội, cũng chẳng tỏ thái độ bực tức, khiến mười mấy người đang tham dự hội nghị, trong lòng cũng có chút hoang mang.
"Được rồi, nếu tất cả mọi người đã muốn biết rõ thái độ của nhà họ Lam, vậy thì tôi chỉ có thể nói thế này thôi!" Dừng một chút, đổi tư thế ngồi khác, nói tiếp: "Quy tắc trước nay của nhà họ Lam không hề thay đổi, hiện tại sẽ không, về sau lại càng không, không bao giờ thay đổi! Về phần sự kiện buôn lậu thuốc phiện lần này, tôi cũng nên nói rõ ràng một chút mới được!”
"Vân Trạch!"
Nói xong, Vân Trạch liền tiến lên trước một bước, đang lúc mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, một mặt đưa xấp tài liệu trong tay ra, mặt khác cầm chiếc máy tính bảng kết nối với màn hình lớn bên cạnh.
Cũng không vội mở lời, mà xoay người nhìn về phía màn ảnh rộng. Ngón tay gõ nhịp nhàng lên xấp tài liệu đặt trên bàn, từng tiếng vang thanh thúy khiến người ta khó mà xác định được thái độ của cô vào lúc này.
Tình thế hiện tại rõ ràng rất bất lợi cho cô, thế nhưng biểu hiện của cô lại thờ ơ như chẳng có chuyện gì to tát, điều này trái lại làm cho những người xung quanh dâng lên một cỗ lo lắng hãi hùng.
Trên màn ảnh rộng xuất hiện hình ảnh lô quân hỏa của nhà họ Lam được vận chuyển lên trên quân hạm ở Charleston, cùng với quãng đường nó đã đi qua, cuối cùng là bị giam giữ ở quần đảo Acores. Hình ảnh liếc qua liền hiểu rõ.
"Lam đương gia, chỉ bằng vào những hình ảnh theo dõi mà cô cung cấp thì có thể chứng minh được gì? Cô cho chúng tôi là lũ trẻ ba tuổi, tùy tiện xua đuổi sao?"
Kỳ thật trong lòng Bá tước William cũng cảm thấy giật mình, ở vào trường hợp của kẻ khác, khi làm những chuyện này đều là cực kỳ bí mật, lúc nào cũng trong trạng thái lo sợ sẽ bị nắm được chuôi. Nhưng Lam Duê này thì ngược lại, trực tiếp lưu trữ lại thông tin của mình, chẳng lẽ cô ta không sợ, sau khi tin tức bị rò rỉ, bản thân mình sẽ tự tìm đến cái chết ư?
Lam Duê nghiêng đầu, đáy mắt lóe ra một tia mỉa mai: "Bá tước đại nhân không cần phải gấp, xem thế này không phải rất tốt sao?"
Hình ảnh chợt lóe lên lần nữa, lần này là khung cảnh bên trong quân hạm.
Lúc này, Lam Duê không còn tập trung nhìn vào màn ảnh lớn nữa, mà là xoay người nhìn bọn họ.
Hao tâm tổn sức như vậy, kết quả lại là công dã tràng, cũng không biết hiện giờ trong lòng của Bá tước William là như thế nào, hẳn là muốn nôn ra máu rồi!
Hình ảnh hiển thị trên màn hình chính là toàn bộ quá trình thuốc phiện bị mang lên quân hạm, chẳng qua là không có quay rõ mặt kẻ cầm đầu, điều này khiến Bá tước William bên cạnh cả người đang cương cứng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vẫy vẫy tay, Vân Trạch nhanh chóng tắt máy, thu hồi máy tính bảng, lùi lại hai bước, đứng ở phía sau cô.
"Lần này, có phải đã rất rõ ràng hay không đây?"
Lam Duê rất thông minh, cô tự nhiên biết rõ, nói chuyện với những người này, chỉ dựa vào lời nói suông, căn bản l