
ng rất khó chịu , mà anh cũng thế.
Hai bên đều đòi hỏi được yêu nhau , quấn quýt hoà nhập vào nhau , tại sao lại không cho chúng được bên nhau nhỉ.
Nghĩ đến đó anh khẽ nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng gian tà.
- Quyết Minh ! Em có muốn nó là của em không?
- ( sau khi suy nghĩ giây lát)
Ừ… Muốn… Nhưng mà nó dính vào người anh rồi , làm sao mà lấy được
*tiếc nuối*
- Không ! lấy được đấy ! Chỉ cần em cho nó dính vào người em là được.
- Nhưng mà cho dính như thế nào ? Có đau không ? Em sợ đau lắm!
- Chỉ đau một chút chút xíu thôi.
Để anh giúp
- Vâng!
- Em nhấc mông lên đi ( khẽ nhấc mông lên ) cao hơn chút nữa đi em ( nhấc cao hơn) ừ đúng rồi đó.
Bây giờ em lùi lại phía sau đối diện cân xứng với nhau của anh.
- À… Ừ… Phải để trên nó rồi mới đâm rồi dính được đúng không anh!
- Ừm… Em thông minh lắm!
- Hìhì. Em mà lại.
Anh em đặt thế này được chưa ?
- Sao lại đặt ở hậu môn , đặt ở chỗ em đang khó chịu ướt át rồi đây này.
- Nhưng mà… Hình như… Không đúng…
- Thế bây giờ ở chỗ nào của em muốn hòa nhập nhất?
Khẽ chạm vào nơi nhạy cảm của cô.
- Á . ừ thì chỗ đó!
- Chúng nó đang đòi hỏi nhau đó!
Tin anh đi anh không nói dối em đâu!
- Ừm… Để thế này được chưa ( cô đặt nụ hoa ẩm ướt của mình trước cái đó của anh)
- Ừm… Để anh chỉnh tý nữa là được.
- Xong chưa anh ! Ngồi kiều này em mỏi chân lắm rồi.
- Ừ… Em ngồi thẳng xuống đi , nhẹ nhàng từ từ thôi nhé!
- Nhưng em sợ!
Anh ơi ! Em sợ!
- Đừng sợ có anh ở đây rồi ! Anh sẽ giúp em ! Không sao đâu ! Khi nó dính vào em em sẽ thấy vô cùng thoải mái sung sướng.
” nhanh nhanh lên đi , anh khó chịu lắm rồi”
- Thật sao ? Anh không gạt em chứ?
- Thật ! Anh có bao giờ lừa gạt em đâu !
Em ngồi xuống nhanh đi , để tý nữa sợ nó lại ủ rũ xuống bây giờ.
- Vâng.
Nghe theo lời anh cô từ từ nhẹ nhàng ngồi xuống .
Đầu tiên để nó tiếp xúc với cửa động thì không sao , còn có cảm giác vô cùng thích thú , ham muốn nó vào sâu bên trong nữa.
Qúa nóng vội cô ngồi hẳn xuống
ỪmGừ… Áááááá ahhhh
huhuhu
Cái cảm giác đau đớn dồn lên tận não , khiến cô đau đớn gào khóc nức nở.
Cô ngồi im tại chỗ không dám động đậy nhúc nhích , dùng ánh mắt oán trách nhìn anh .
Cái đó giờ đã đâm sâu vào trong người cô ngập lụt mất rồi.
- Huhuhu . Anh lừa em . Đau qúa à! Huhuhu
- Ừmgừ… Hộc… Hộc… Cũng tại em cơ , anh đã bảo nhẹ nhàng thôi.
Vậy mà không dưng tự nhiên ngồi mạnh xuống.
- Huhuhu!Nó làm em đâu!Huhuhu ai mà biết được! Huhuhu em không thèm nó nữa
(cô hờn dỗi nhấc mông lên rút ra) Aaaaa đau qúa (không chịu được lại ngồi xuống) Ahhhh huhuhu đau đau
- Em ngồi yên đi, đừng động đậy nữa, anh cũng đang đau đây.
NHÌN cô vợ đáng yêu đang mếu máo nhăn nhó mặt mày , nước mắt đầm đìa anh cũng xót lắm chứ!
Nhưng ai bảo cô tự nhiên lại ngồi mạnh xuống đột ngột khiến anh trở tay không kịp .
Anh cũng đang đau đây !
Nơi đó của cô như cuốn ôm chọn cái của anh.
Rõ dàng hai người đây không phải lần đầu , mà sao cô vẫn chật hẹp thế này!
Anh không phủ nhận khoái cảm mà cô mang đến cho anh thật sự rất sung sướng , nó như đê mê.
Thật ra cô càng chật hẹp thì anh càng thích , nhưng thấy cô đau đớn
quằn quại như vậy anh không đành lòng , cái của anh cũng bị co bóp rất
đau nhưng lại kèm theo khoái cảm, còn cô chắc lúc này đau lắm đây.
Vợ yêu của anh trông vậy thôi , chứ sợ đau lắm , nhìn con mèo nhè vừa nức nở vừa quyệt nước mắt là anh biết rồi.
Kiểu anh khi nào anh khỏe hẳn phải thường xuyên vận động trên giường ,
để hang động ẩm ướt kia quen với cậu nhóc của anh thôi .
Quyết Minh tuy đang nức nở nhưng vẫn nhìn Bối Phong bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ , cô đau lắm rồi , để thêm tý nữa chắc cô chết mất
- Hức hức hức… Em không muốn nữa đâu , cho em ra đi đau lắm à , mau rút nó ra đi …hức hức hức
- Vợ ngoan ! Gắng chịu thêm chút nữa , đợi tý nữa là nó không đau nữa đâu ha
Anh nói rồi khẽ cầm lấy tay cô , rồi đặt lên miệng hôn nhẹ như an ủi , yêu thương.
Cô hờn giận rút tay về , rồi quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn anh nữa.
Dám nói dối cô , đau kinh khủng như vậy , mà dám nói dối cô , đồ đáng ghét.
Nếu biết trước để cái thứ đó dính vào người đau như vậy , thì cô không thèm.
Thích thì thỉnh thoảng mượn tạm của anh ta chơi chút cho vui cũng được , chẳng dại gì mà đi rước họa vào thân.
Sướng thì chẳng thấy đâu , chỉ thấy đau thôi.
Nhưng bây giờ hình như trong người hơi khang khác thì phải
Ngồi mãi một tư thế không dám động đậy , cựa quậy , khiến cô mỏi nhừ hết người
- Anh à! EM MỎI LẮM RỒI ! Mau giúp em rút nó ra đi!
- Ngoan em đợi thêm lát nữa thôi , sắp hết đau rồi!
- Làm sao mà hết đau được chứ!
Anh bắt em phải ngồi đây đến bao giờ
*hờn dỗi , tức giận*
- Gắng đợi thêm chút nữa thôi , lát nữa em sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều đó!
- Hứ !
Cô bực bội đưa móng tay lên cắn cho đỡ buồn , mắt thì không ngừng nhìn anh tóe lửa như muốn ăn tươi nuốt sống.
Anh thấy cô như vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô… Vừa rồi còn lấy tay cầm cái đó của anh , bây giờ lại cho tay lên miệng…
Qủa thật một lú