
n bệnh viện, nên muốn mời Khuông Vĩ ăn bữa cơm, em nói anh có thể không đi cùng Khuông
Vĩ sao? Anh ấy đâu có quen với Tưởng Thị Phi."
"Cô ta mời hai người ăn cơm thì ai giữ đứa bé?"
"Chị gái và anh rễ của Thị Phi vẫn ở nhà cô ta."
Ánh mắt và giọng nói của Triệu Nhiễm Nhiễm đều hết sức bình tĩnh, "Đã có
người thân ở bên người, vậy tại sao lần trước Phán Phán ngã bệnh còn
phải làm phiền anh?"
Nụ cười trên mặt Giang Tiềm trong nháy mắt
trở nên cứng ngắc, "Nhiễm Nhiễm em cần phải cãi nhau vì chuyện này sao?
Anh đã nói anh chỉ giúp Tưởng Thị Phi. Cha anh ấy qua đời rồi em biết
chứ, trước khi chết đã nhờ anh chăm sóc đứa bé, anh đồng ý với ông ấy
rồi, anh không thể nuốt lời."
Triệu Nhiễm Nhiễm không nhường chút nào nhìn lại anh, "Mặc dù những lời này rất đau đớn, nhưng Giang Tiềm
em vẫn muốn hỏi anh xem, kết hôn với em anh có hối hận không?"
Giang Tiềm từ từ nâng người lên, nụ cười dần dần biến mất, ánh mắt trong nháy mắt lạnh lẽo, "Nhiễm Nhiễm em có ý gì? Em không cảm thấy những lời này
quá đau đớn lòng anh sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng cười một
tiếng, "Có lẽ em nói gì không đúng rồi Giang Tiềm, Vương Đan là vợ Tưởng Thị Phi, nên vô luận như thế nào anh cũng sẽ không chạm vào một đầu
ngón tay của cô ta, điểm này em tuyệt đối tin tưởng anh, vợ của anh em
không thể dính, năm đó anh cũng có thể nhịn xuống, huống chi hiện tại."
"Cái gì năm đó? Cái gì hiện tại?"
"Giang Tiềm thật ra thì rất sớm trước kia em đã đoán được, khi đó tự hờn dỗi
còn ép anh chia tay với em, Giang Tiềm em cho anh biết, mặc kệ lúc trước anh đau khổ cỡ nào, có lẽ bây giờ anh chỉ còn thương tiếc cô ta, nhưng
anh đã kết hôn với em, xin đừng lấy cờ hiệu giúp đỡ anh em thành toàn
lòng riêng không thể như nguyện của mình. . . . ."
Nói còn chưa
dứt lời, Giang Tiềm chợt nện một đấm xuống đầu giường, tiếng va chạm
mạnh mẽ, Giang Tiềm cắn chặt hàm răng. Mà Triệu Nhiễm Nhiễm cứ như vậy
ngước đầu nhìn anh, ở vị trí của người yếu, nhưng tư thế không hề chịu
thua, đáy mắt lấp lánh ánh nước.
Giang Tiềm thật là không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy lửa giận vẫn lủi lên trên, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ
quật cường cố nén nước mắt của cô thì trong nháy mắt nhũn thành một
vũng, giơ ngón tay lên nhẹ nhàng xoa khóe mắt cô, "Sao lại khóc? Ă hiếp
anh mà em còn lý luận, em có ý gì vậy? Sao anh nghe không hiểu gì. Vợ,
chúng ta đừng gây nhau vì người khác được không? Em chỉ cần nhớ kỹ anh
yêu em là được, ngày trước, hiện tại, tương lai, anh đều chỉ yêu mình
em."
Triệu Nhiễm Nhiễm che kín chăn, nước mắt chảy hết ra ngoài,
thân thể run rẩy kịch liệt. Giang Tiềm lặng lẽ bò lên giường, từ phía
sau ôm cô vào trong ngực của mình, qua thật lâu, mới truyền đến tiếng
hít thở đều đều. Giang Tiềm kéo chăn xuống, lưu luyến hôn lên gương mặt
dính đầy nước mắt của cô, hồi lâu lật người rời giường ra ban công hút
thuốc lá.
Thật ra thì anh cũng rất không hiểu nổi Vương Đan đang
suy nghĩ gì, dĩ nhiên cũng không cần lãng phí tâm tư ở trên người người
không liên quan. Hôm nay khi Khuông Vĩ hết sức bất đắc dĩ nói cho anh
biết Vương Đan gọi điện thoại muốn mời khách ăn cơm thì Giang Tiềm đã
cảm thấy khó chịu, cha của Tưởng Thị Phi mới vừa qua đời mà cô ta đã có
tâm tình lo chi tiết nhỏ, còn nữa, cô ta trực tiếp gọi điện thoại cho
Khuông Vĩ cũng không có gọi cho mình. Khuông Vĩ còn chưa kịp cự tuyệt,
người ta đã vội vàng cúp điện thoại rồi, thật là không có biện pháp.
Giang Tiềm không muốn suy nghĩ tâm tư của người khác quá sâu, càng không thể
nào để mình Khuông Vĩ đến nơi hẹn, vì vậy anh cũng cùng đi. Thật không
ngờ sẽ bị Triệu Nhiễm Nhiễm hiểu lầm, nghe lời nói ý ở ngoài lời của cô, thì Nhiễm Nhiễm có hiểu lầm rất sâu về quan hệ của Vương Đan với anh,
hơn nữa từ rất sớm trước đó đã bắt đầu, lần trước chiến tranh lạnh với
anh trước khi chia tay có lẽ cũng không thoát được quan hệ với Vương
Đan, nhưng rốt cuộc là bởi vì chuyện gì đây?
Anh yêu Triệu Nhiễm
Nhiễm, cho nên nguyện ý để tâm trên người cô suy nghĩ, nhưng nguyên do
hiểu lầm lại không ở trong phạm vi hiểu biết của mình, bây giờ nói nhiều sai nhiều, trước khi biết rõ chuyện lúc đầu, thì nên đợi cô bình tĩnh
lại rồi nói chuyện. Không có ai có thể tiến hành chiến tranh có tính vĩnh cửu tới cùng, khi
nó tiến hóa tới một cực điểm thì tựa như chiến sĩ mặc vào áo chống đạn
vô địch không gì thắng nổi cố chấp thủ vệ lãnh thổ của mình, không vì
đúng sai, nhưng bất động như núi. Sau đêm nói thẳng hết ra, Triệu Nhiễm
Nhiễm đột nhiên bình tĩnh lại, vẫn tận tâm tận lực ở bệnh viện chăm sóc
sinh hoạt hàng ngày của Tưởng Thị Phi, lòng không có việc khác. Mà Giang Tiềm lại hình như bị một loại sợ hãi bao vây, Nhiễm Nhiễm của anh, cho
tới nay đều biểu hiện cho anh một mặt nhu nhược thích khóc, không có chủ kiến, còn lần này, lại cố chấp vượt quá tưởng tượng.
Thật ra thì anh rất muốn không hỏi lý do, không để ý nguyên tắc mà chủ động nhận
sai với cô, sau đó có thể thuận nước đẩy thuyền hòa hảo như lúc ban đầu, thu lấy hơi thở ấm áp trên người cô mà mình cần để bỏ đi sự sợ hãi này. Nhưng l