
an cầu thang, giống như là đang đặc biệt
đợi cô.
Thật ra thì bọn họ đã lật bài lâu rồi, Triệu Nhiễm Nhiễm
vẫn xem Tả Tự là bạn, bởi vì đoạn thời gian chuẩn bị kết hôn Tả Tự ra
bên ngoài học tập không thể tham gia, sau khi kết hôn cô còn cố ý đưa
bánh kẹo cưới đến khoa bọn họ, nhưng hôm đó Tả Tự lại kiên quyết đẩy cô
ra như bị bệnh tâm thần, bánh kẹo cưới cũng ném trả cho cô. Lúc ấy Triệu Nhiễm Nhiễm ngửi được mùi rượu từ trên người anh, cũng không thật tức
giận, ngược lại khuyên anh về nhà ngủ, uống rượu làm việc không an toàn.
Sau đó gặp mặt cũng chào hỏi như trước, nhưng Tả Tự giống như biến thành
người khác, hoàn toàn xem như không thấy cô, không thì lại trừng cô,
giống như thiếu tiền anh ta vậy, Triệu Nhiễm Nhiễm mặc dù không rõ nhưng cũng không truy cứu, cho đến có một ngày hai người đụng phải lần nữa
thì cô vẫn chào hỏi anh, mà Tả Tự lại nghẹn đỏ mặt kéo cô đến ngóc
ngách, dữ dằn nói chớ khoe khoang cái gì, đừng cho là tôi không có cô
liền không sống được.
Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy lời này đặc biệt quen tai, suy nghĩ một chút liền nhớ ra rồi, là Giang Tiềm từng nói,
nhưng Giang Tiềm có quan hệ với cô thế nào chứ, gây gỗ nói lời này rất
bình thường, nhưng là Tả Tự nói. . . . . .
Lần này người ngu hơn
nữa cũng biết, Triệu Nhiễm Nhiễm muốn giả bộ hồ đồ cũng không được,
trong lòng liền không thoải mái, còn tưởng rằng là bạn bè nữa, kết quả
mục đích lại không đơn giản. Sau đó, hai người không nói thêm câu nào
nữa, chạm mặt thì đều lượn đường khác đi.
Triệu Nhiễm Nhiễm phòng bị nhìn Tả Tự, ôm túi tài liệu đứng lại, không nhúc nhích. Tả Tự hút
xong một ngụm khói cuối cùng, vứt xuống đạp tắt, đi tới đoạt lấy túi tài liệu trong tay cô rồi xoay người đi ra ngoài.
Triệu Nhiễm Nhiễm đuổi theo, "Anh làm gì thế?"
Tả Tự quay đầu mặt không tỏ vẻ gì nhìn cô, rất trịnh trọng mở miệng, "Mấy
lời kế của tôi đều là đứng trên lập trường bạn bè khuyên em, có nghe hay không do chính em quyết định."
Triệu Nhiễm Nhiễm theo bản năng đứng ngay thân thể.
"Sau khi kết hôn em không thể buông tha sự nghiệp của mình." Tả Tự nói, "Như vậy chỉ biết làm mòn góc cạnh của em, em cam tâm làm một bà chủ nhà
sao? Mỗi ngày bao phủ mình trong các công việc nhà, toàn bộ cuộc sống
đều là anh ta và chuyện vụn vặt củi gạo dầu muối, dĩ nhiên không phải
bảo em không để ý gia đình, nhưng em nên có vòng hoạt động riêng, có bạn bè và công việc, nếu chỉ ký thác toàn bộ lực chú ý vào một người, tương lai em sẽ muốn càng ngày càng nhiều, sẽ khiến người ta cảm thấy chán
ghét, những thứ này em nghĩ tới chưa?"
Triệu Nhiễm Nhiễm xoa xoa
lỗ mũi, "Chưa nói không làm việc, chỉ là muốn đổi đến chỗ gần anh ấy,
chúng tôi không thể ở riêng mãi."
"Em đừng che giấu lương tâm nói với tôi chỗ đó tốt."
Triệu Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng giải thích, "Tôi chỉ là một y tá, tới chỗ nào làm việc cũng vậy, muốn phát triển cái gì chứ."
Tả Tự thật sâu thở dài một cái, trả lại túi tài liệu cho cô, "Tự em quyết
định đi, nếu như muốn trở lại chỗ này thì hãy tới tìm tôi, phía ba tôi
không phải vấn đề, tôi sẽ đi nói."
Triệu Nhiễm Nhiễm không dám
nói mấy câu tùy thời hoan nghênh cô trở về mà cha anh nói lúc nãy, dĩ
nhiên viện trưởng Tạ chỉ khách sáo thôi, mà Tả Tự lại là thật lòng thật
ý.
Nhìn cô rời đi, không quay đầu lại, Tả Tự tự giễu cười khổ,
anh chỉ là rời đi mấy tháng mà thôi, có lẽ đây gọi là không có duyên
phận, đã từng nghĩ anh sẽ thành công, sau đó cho là anh cố gắng sẽ thành công, nhưng thẳng thắn nói, Tả Tự chưa từng nghĩ Triệu Nhiễm Nhiễm là
một tòa lô-cốt khó có thể đánh bại, từng bước từng bước kiêu ngạo đến
khi cô gả cho người khác, cả cơ hội phá hư cuối cùng cũng không có,
người quả nhiên không thể sống quá mức cuồng vọng.
Tả Tự điều
chỉnh tốt cảm xúc rồi rời đi theo hướng ngược lại, đi xa mấy mét lại
xoay người nhìn bóng lưng Triệu Nhiễm Nhiễm lần nữa, gầy yếu cao lớn
quật cường, nhìn như yếu không chịu được gió, lại giống như có thể chịu
tất cả sức nặng. Tả Tự nghĩ, anh sai lầm rồi, anh đã từng xem Triệu
Nhiễm Nhiễm là một cô gái mềm yếu, nhưng kì thực loại phụ nữ này mới
kiên cường nhất, người đàn ông kia có lẽ đã sớm phát hiện điều tốt của
cô, ví như nội tâm lương thiện đơn giản và tinh thần vĩnh viễn bất
khuất, khăng khăng giữ ý kiến kiên trì yêu một người, không xốc nổi
không hư vinh, thật ra thì suy nghĩ một chút, ưu điểm của cô thật rất
không ít, nhưng ban đầu sự cuồng vọng tự đại thiếu sót của mình đã khiến cho hạt cát mịn trôi qua ngón giữa. Tả Tự lại nghĩ, nếu như vào rất
nhiều năm trước, khi cô thay bạn cùng phòng đưa thư tình cho anh, anh
thu lại sự kiêu ngạo của mình, mà dũng cảm thổ lộ, vậy kết quả hôm nay. . . .
Suy nghĩ một lát vẫn là câu nói kia, chuyện duyên phận, con người không thể khống chế được. . . . Triệu Nhiễm Nhiễm trở lại nhà nhỏ của Giang Tiềm, cũng không báo với
anh, ngày hôm sau lại ngựa không ngừng vó đến bệnh viện thăm Tưởng Thị
Phi. Bệnh viện thấy lý lịch của cô, bày tỏ cực kỳ hài lòng, nhưng vẫn
cần thực tập nửa năm rồi trải qua cuộc thi. Đây là trình tự bình thường, Triệ