
, cuối cùng xe ngựa đã oai nghiêm đến khu vực mà Lâm phủ ở đó, đối với Lăng Tây Nhi đứa nha hoàn bị vứt đi này, Lâm phủ vốn dĩ
không hề có ý định cho nàng lại mặt, nhưng vương gia có thân phận hiển
hách đã đến, Lâm Thế Vinh tuyệt đối không thể không nể mặt, hắn dẫn đầu
già trẻ lớn bé trong nhà, đứng ở bậc đá rộng rãi mười hai cấp đó, cau có mặt mày.
“Lão gia, tiểu thư đã đến Lạc Dương, có tiểu thúc chăm sóc cho nó,
ông không cần lo lắng!” Lâm phu nhân nhẹ nhàng nói, an ủi Lâm Thế Vinh.
“Phu nhân, ta không phải là lo lắng cho Y Y, mà là lo lắng việc của
Yên Chi sẽ bị bại lộ, bà cũng biết Đoàn Tuấn vương gia không phải là
người tầm thường, bây giờ xem ra, kế hoạch này hơi mạo hiểm!” Hắn than
nhẹ một tiếng, càng chau mày hơn.
“Tôi thấy không thể nào đâu, con nha đầu đó rất nghe lời thuận theo Y Y, hơn nữa xuất giá thay là bản thân nó tự nguyện, chúng ta cũng đâu có ép buộc, nếu mà bại lộ, Đoàn Tuấn vương gia đó đã sớm đuổi giết đến nhà rồi! Lão gia, ông đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần ứng phó qua được đợt
này, chúng ta………” Lời của Lâm phu nhân còn chưa nói hết, liền bị Lâm Thế Vinh khua khua tay làm ngắt quãng, đoàn ngựa đã đến càng ngày càng gần.
Mọi người gặp mặt không tránh khỏi mấy câu khách sáo, có a hoàn lên
trước đỡ Lăng Tây Nhi xuống, nàng bộ dạng phục tùng cúi mặt xuống, sau
khi ngoan ngoãn đi lên phía trước gọi một tiếng cha mẹ, ngẩng mặt lên,
dò xét kỹ lưỡng nhóm người đón khách, nhưng không hề nhìn thấy tam tiểu
thư Lâm Y Y cùng đại thiếu gia Lâm Kiếm Hồng, nàng hơi thất vọng, nhưng
cố gắng miễn cưỡng mỉm cười, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lưu An.
Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt Lâm phu nhân và Lâm Thế Vinh bỗng nhiên
thay đổi, vết thương trên mặt hơi bị sưng đỏ, làm cho má bên trái của
Tây Nhi sưng lên như chiếc bánh màn thầu, trông hơi đáng sợ, lại liên
tưởng đến vết thương đó là do bị tên vương gia ác ma trong lời đồn
đó………wa, lại càng đáng sợ hơn!
Lâm phu nhân và Lâm Thế Vinh trao đổi nhau một ánh mắt, họ lại không
hề thấy hối hận khi để Yên Chi thay thế xuất giá, nếu là con gái bảo bối của họ quay về với bộ dạng nhếch nhác thế này, họ thật sự không dám
tưởng tượng!
Lưu An cố gắng hết bổn phận, sau khi thận trọng hành lễ, dưới lời mời của Lâm Thế Vinh, bước lên bậc thang bằng thạch ngọc trắng, Lâm phu
nhân lại giả vờ nhiệt tình nói mấy lời vớ vẩn với Tây Nhi.
Lăng Tây Nhi giống như là tam tiểu thư thật sự được sắp xếp vào phòng cũ của Lâm Y Y, hầu hạ nàng là tỷ muội Tiểu Hồng trước đây, nàng lo
lắng không yên ngồi xuống sau chiếc rèm sa mỏng, ngước mắt nhìn xem có
ai đi theo không, nàng kéo kéo gấu áo Tiểu Hồng, lén lút mở miệng: “Tiểu Hông, tam tiểu thư đi đâu rồi?”
Tiểu Hồng chần chừ nhìn Lăng Tây Nhi, chớp chớp mắt: “Người không phải là tam tiểu thư sao?”
Lăng Tây Nhi sững lại, ôi chao, đang chơi trò gì vậy, nàng lại nhìn
quanh một lần nữa, sau khi không thấy bất cứ ai đáng ngờ, nàng lại kéo
Tiểu Hồng ngồi xuống: “Ta không có đùa với ngươi đâu, rốt cục tam tiểu
thư đi đâu rồi?”
Tiểu Hồng vùng đứng dậy, “Tam tiểu thư, người đừng đùa với chúng tôi
nữa, gả đi rồi, người vẫn ham chơi như vậy sao!” Nàng nói, không đợi
Lăng Tây Nhi nói gì, liền đi thẳng ra khỏi phòng.
“Ngươi ngươi ngươi……..” Lăng Tây Nhi than nhẹ một tiếng, xem ra nhất
định là có người dặn dò cô ấy cái gì rồi! Nàng đứng dậy, quen đường đi
qua hành lang, rẽ tay trái đi vèo Tây viện, trước mặt vẫn là phong cảnh
lâm viên thanh nhã với hòn non bộ tinh xảo và những chiếc lá cây chuối
tây, đi vào căn phòng chính ba gian, nàng nhìn thấy Lâm Kiếm Hồng, hắn
ngồi trên chiếc xe lăn mà nàng tặng, quay lưng về phía nàng, viết gì đó
trên bàn sách.
“Đại thiếu gia!” Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng mở miệng, cơ thể hắn cứng đờ, chầm chậm quay người lại, hắn quả thật gầy đến mức hơi không bình
thường, khuôn mặt đã nhô ra. Nhưng cũng vì gầy, ngũ quan của hắn lại
càng rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đôi môi dài mỏng, ánh sáng xuyên qua
song cửa chiếu lên trên mặt, hình thành một chút bóng nhạt, càng làm tôn lên cảm giác tuấn tú nho nhã thanh cao, dường như từ khi sinh ra đã là
một nhân vật ngạo thế độc hành, chỉ tiếc là hành động không thuận tiện
làm cho hắn mất đi mấy phấn tuấn tú.
“Yên Chi!” Hắn cười nhẹ, ánh mắt hung ác sớm đã biến mất trong cái
ngày hắn bày tỏ với Lăng Tây Nhi rồi, thay vào đó là dịu dàng và điềm
tĩnh, hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng chuyển động chiếc xe lắn đến trước mặt
nàn, đôi lông mày thẳng tắp linh hoạt, cứng rắn vẽ trên khuôn mặt, trông có tính cách nghiêm khắc, đôi mắt sâu thẳm lại càng rõ ràng có thần
hơn, không giống như lúc nàng ra đi không có một chút sinh khí.
Trong lòng thấy ấm áp, ít nhất Lâm phủ vẫn có một người cười với nàng không hề giả dối, nàng quỳ xuống, mỉm cười nhìn Lâm Kiếm Hồng, ngón tay nhỏ nắm lấy tay hắn.
Rất rõ ràng, Lăng Tây Nhi cảm thấy được cơ thể của Lâm Kiếm Hồng cứng đờ, nàng cười cười, nàng chỉ là muốn tìm một người để dựa dẫm mà thôi.
“Ngươi….vẫn ổn chứ?” Lâm Kiếm Hồng nhìn Tây Nhi chăm chú.
“Không ổn………” Nàng không kìm được cúi mặt xuống, nhăn nhăn mũi bộ
dạng