
n no bụng rồi nói sau!
Túy Vân Lâu là tửu lâu tốt nhất trong thành, cao thấp ba tầng, kiến
trúc giống hình bảo tháp, ngoài có thang lầu vờn quanh mà lên, đỉnh là
ngói lưu ly nhạt màu, cửa treo biển bằng gỗ sơn son đen, trên là ba chữ
to Túy Vân Lâu, bút pháp lại mạnh mẽ hữu lực, hoàn chỉnh tự nhiên, nghe
nói biển hiệu này là do tiên đế ngự ban, phía dưới là một câu đối, “Đông tây thịnh soạn, nam bắc trân tu, tửu dật kỳ kỳ hương hương tứ hải;
Thành hương giai tân, trung ngoại quý hữu, điếm quy chúng vọng vọng tam
tần”, khí thế mạnh mẽ. Đi vào trong cửa, sàn gỗ lim, thang gác sơn
son, điếm tiểu nhị nhiệt tình tiến lên đây, vắt khăn mặt, đem ba người
dẫn tới nhà nhỏ bằng gỗ trên lầu, nhìn hướng ra phía ngoài, lọt vào
trong tầm mắt tùy ý có thể thấy được rực rỡ lóng lánh, gió thổi mang
tới nồng nặc mùi hương, còn có cây bạch dương cao lớn thẳng tắp, cao vút như cây dong cổ, tràn ngập phong tình tự nhiên.
Món ăn đi lên, cũng quả nhiên cũng không làm hổ danh câu đối “Đông tây thịnh soạn, nam bắc trân tu, tửu dật kỳ kỳ hương hương tứ hải” kia, hương vị màu sắc đủ cả thì không nói làm gì, lại là những đồ ăn
Lăng Tây Nhi chưa từng thấy qua bao giờ, làm cho nước miếng của nàng ba
ba tiết ra.
Thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Y Nhân cùng ngồi xuống, Lăng Tây Nhi
cũng không khách khí, ngồi xuống cách hai người rất xa, hai tròng mắt
gắt gao nhìn chằm chằm vào mỹ vị quý và lạ kia, hận không thể đem tất cả nhét hết vào trong bụng của mình.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ là lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Tây Nhi một
cái, mở miệng, muốn răn dạy nhưng lại nuốt trở vào, nghĩ là sợ phá hủy
bầu không khí ấm áp này, chỉ tỏ vẻ quan tâm cầm đôi đũa trúc đưa cho Y
Nhân, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Nhiều ngày không gặp, chén rượu này kính ngươi!” Nháy nháy đôi mắt
thật to tròn tròn, khóe miệng Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười giơ lên chung rượu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhẹ nhàng cười, hai người uống một hơi cạn sạch.
“Kỳ thật lần này tới, vẫn còn có một chuyện trọng yếu, không biết Y
Nhân cô nương đã từng có đính hôn?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên rốt cuộc đi vào
trọng điểm.
“Chép chép!” Thanh âm nhai nuốt thật lớn, Lăng Tây Nhi đang ra sức vật lộn cùng một cái chân vịt.
Y Nhân ngoái đầu nhìn lại, kinh ngạc nhìn nơi bắt nguồn của thanh âm, hơi nhếch môi.
Hung hăng trừng một cái, đáng tiếc đương sự hồn nhiên chẳng biết gì,
vùi đầu khổ chiến, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thể làm gì khác hơn là lại
lần nữa đem con ngươi chuyển hướng Y Nhân, tận lực quên đi bên cạnh vẫn
còn có một thùng cơm.
“Không có, phụ thân khi còn sống, còn có người cầu hôn, thế nhưng gặp phải biến cố này, người trốn còn trốn không kịp, huống chi…” Nàng buông mặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Thật tốt quá!” Trong lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hàm chứa một tia vui mừng lẫn sợ hãi.
“Tốt?” Y Nhân giương mắt khó hiểu .
“A, không phải, ta có người huynh đệ, cùng tướng mạo của ta không
khác nhau là mấy, không biết ngươi…” “Sụp soạp sột sột…” Tiếng húp canh
khá to.
“…” Y Nhân ngoái đầu nhìn lại lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi gần như vùi vào trong cái bát hoa lớn màu xanh.
Con ngươi trở nên không kiên nhẫn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa nhẫn nại vừa chịu đựng.
“Không cần phiền toái công tử rồi, thật ra trong lòng Y Nhân sớm đã có một người…” Khuôn mặt nhỏ nhắn Y Nhân càng thêm đỏ.
“Người nào?” Kinh ngạc cùng không kiên nhẫn.
“Hà…” Một thanh âm thỏa mãn phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn quay đầu lại một lần nữa, trong
con ngươi lộ ra vẻ âm ngoan dọa người, đáng tiếc Lăng Tây Nhi không có
nhìn thấy, chỉ là ra sức chiến đấu cùng với đồ ăn trên bàn.
“Là thập lục vương gia Đoan Tuấn Mạc Nhiên…” Y Nhân chưa kịp nói
xong, loảng xoảng, thanh âm đầu khớp xương ném xuống bàn cơm, mơ hồ mang theo một tia tức giận.
“Tại sao là hắn?” Thanh âm vui vẻ, cũng không để ý đến Lăng Tây Nhi quấy phá ở bên cạnh nữa.
“Kỳ thật người ta là Vương gia, tự nhiên sẽ không đem ta xem vào
trong mắt, ta cũng chưa từng thấy qua hắn, chỉ là vụ án của phụ thân
nghe nói là Đoan Tuấn Vương gia âm thầm hỗ trợ, tiểu nữ tử không có gì
để hồi báo, tự nhiên nên lấy thân báo đáp…”
“Thập lục vương gia đã thành thân rồi!” Bên kia chán nản ném một câu
nói lại đây, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vung tay lên, một con gà quay bay đi ra ngoài, vừa lúc đập thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi.
“A..này này!” Lăng Tây Nhi nhảy dựng ngược lên, mặt mũi và quần áo
dính đầy dầu mỡ, trợn mắt tức giận, đôi tay nhỏ bóp chặt hai bên hông,
thở phì phì ngước nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh
ngạc, sao vậy, không phải là nàng không có võ công chứ? Nếu không sao
lại không né? Hắn hạ xuống mí mắt, ngay cả khi biết mình có chút quá
đáng, thế nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai, hắn quay sang, tiếp tục mỉm cười với Y Nhân.
Rên nhẹ một tiếng, Lăng Tây Nhi tức giận mắt trợn tròn, chật vật đứng lên, dầu mỡ của con gà quay thơm ngào ngạt từ trên mặt nàng chảy xuống
dưới, rớt lên quần áo, làm dơ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dính bẩ