
ất lớn, lại là đầu thu, sẽ dễ bị cảm lạnh!” Lăng
Tây Nhi thật sự không đành lòng, thò đầu ra, tóc đen như thác nước buông xuống, nhìn vị Vương gia đang ở xa xa phía trước lớn tiếng kêu to.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng quay sang, vừa vặn chứng kiến Lăng Tây
Nhi hướng hắn chớp đôi mắt to một chút, trong con mắt đen trong suốt
tràn đầy đắc ý, cái miệng nhỏ nhắn động động nhỏ giọng nói: “Mặc dù
ngươi đối với ta bất nhân, nhưng mà ta sẽ không đối với ngươi bất nghĩa
a, mưa lớn như thế vẫn là nên đi tránh đi!” Nàng cười đắc ý, đôi mắt
thật to nheo thành nửa vòng tròn, cái miệng nhỏ nhắn véo von rất đáng
yêu.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không lên tiếng, nhưng trong con ngươi lại là ấm
áp, chưa kịp phản ứng, Lưu An ở phía trước nghe thấy Lăng Tây Nhi kêu
gọi, cưỡi ngựa quay đầu lại chậm rãi đi đến xe ngựa.
“Ngươi vừa nói gì?” Lưu An nghiêm túc mở miệng, mày rậm nhăn lại,
hình thành một chữ xuyên thật to, nước mưa theo đó cuồn cuộn rơi
xuống.(từ ‘xuyên’ — ‘川’là mày nhăn a ! như này nè ~~ >”
“Vương gia, ngươi xem mưa lớn như vậy, chúng ta cũng không cần phải
gấp gáp, dù sao Giang Nam cũng cách xa Đoan Tuấn thành mấy ngàn dặm mà,
hôm nay chắc chắn không đi đến nơi được, thân thể ngài rất quan trọng,
không bằng nghỉ ngơi một chút được không?” Lăng Tây Nhi ra vẻ thẹn thùng cười, học bộ dáng nữ tử cổ đại lời nói nhỏ nhẹ, khéo léo đem trọng điểm trong lời nói chuyển dời đến quan tâm thân thể của Vương gia.
Lưu An ngẩn ra, chuyển mắt nhìn chân chính Đoan Tuấn Vương gia một
cái, gặp hắn chỉ là lạnh lùng nheo lại hai tròng mắt, cũng không có ám
chỉ cụ thể gì, lại giương mắt nhìn, mưa quả thật lạnh như băng khiến
người cảm thấy lạnh lẽo, liên miên không ngừng, cũng không biết sẽ rơi
đến khi nào, hắn nhìn sang khuôn mặt khổ cực của các huynh đệ, lại nhìn
lại Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng gật đầu, vì vậy
hắn mừng rỡ, xoay người lạnh giọng phân phó: “Đến phía trước tìm nơi
tránh mưa, đợi mưa tạnh chúng ta lại đi!”
“Vâng!” Bọn thị vệ cảm kích nhìn Lăng Tây Nhi một cái, nét mặt ủ rũ của mọi người đều biến thành vui vẻ.
“Tạ ơn vương gia!” Lăng Tây Nhi mừng rỡ, không ngừng nhìn về hướng
Đoan Tuấn Mạc Nhiên quan sát sắc mặt hắn, thấy đạt được mục đích, một
bên chậm rãi gật đầu hướng Lưu An nói lời cảm tạ.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nheo lại mắt, khóe miệng châm chọc
nhếch lên, đi trước dẫn đầu, dưới chân kẹp chặt con ngựa hướng về phía
trước.
Phía trước cách đó không xa chính là một cái miếu, mặc dù cũ nát,
nhưng là tốt xấu gì cũng có hai mảnh ngói che đầu, Lưu An mừng rỡ, hạ
lệnh cho bọn thị vệ dừng bước tiến vào nghỉ ngơi.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhíu mi, xuống ngựa, vừa muốn đi vào, Lăng Tây
Nhi đang nằm bò ở trên xe ngựa vươn đầu ra nhẹ giọng hô hắn: “Tiểu quỷ!”
Hắn lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, trong con ngươi chứa đựng vẻ không
kiên nhẫn, khóe miệng lạnh lùng căng lại, tràn ngập dữ tợn và tàn nhẫn.
Lăng Tây Nhi hoảng hốt, ủy khuất khụt khịt mũi, mếu máo: “Ngươi không có nói cho người ta tên của ngươi, người ta chỉ có thể xưng hô ngươi
như vậy thôi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên như cũ không nói, mạt tàn nhẫn trong con ngươi
chậm rãi ẩn lui, nhưng hai tròng mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tây
Nhi, con ngươi sắc bén giống như muốn nhìn thấu vào trong lòng của nàng.
“Đây là mấy bộ quần áo sạch sẽ, ngươi cầm vào cho Vương gia thay!”
Lăng Tây Nhi khom người từ trong xe ngựa đi ra, đem bao quần áo giao ở
trên tay hắn.
“Ngươi rất quan tâm hắn?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hung ác nham hiểm nheo
lại hai tròng mắt, lạnh lùng mở miệng, thanh âm lạnh như băng đến cực
điểm, không có một chút độ ấm nào.
“Bên trong có hai bộ, ngươi cũng có thể thay một bộ!” Lăng Tây Nhi
nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ khó nén được đắc ý.
“Cám ơn ý tốt của Vương phi, chỉ tiếc ta chỉ là một thư đồng, không
xứng làm cho Vương phi nhớ mong như thế!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn bao
quần áo ở trên tay hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nghĩ đến hồng hạnh ra
tường trong miệng nàng, con ngươi càng âm u dữ dằn, lạnh lùng trừng lên, giống như muốn giết người.
“Ngươi cứ tự nhiên, đúng là chó cắn Lã Động Tân* không nhìn thấy tấm
lòng của người tốt!” Hai tròng mắt Lăng Tây Nhi mở lớn, cái mũi khụt
khịt, nàng hừ lạnh một tiếng, đem thân thể lui vào trong xe ngựa.
“Cẩu? !”Sắc mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên xanh đen một trận, hung hăng giơ bàn tay to lên, dễ thấy cái xe ngựa hoa lệ kia ở dưới chưởng lực của
hắn sẽ hóa thành một mảnh nhỏ, lúc này, Lưu An từ trong miếu đổ nát đi
ra, tới phía sau hắn nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, bên ngoài đang mưa to,
nên tiến vào trong nghỉ tạm!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, thuận theo thu lại ánh mắt, lại lần nữa đem
lửa giận cưỡng chế đi xuống, cùng Lưu An đi vào ngôi miếu đổ nát.
Trong ngôi miếu đổ nát, lửa đã được đốt lên, vài tên thị vệ vây quanh đống lửa sưởi ấm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi vào, mặc dù hắn không rên một
tiếng, bọn họ cũng không có lá gan đi nhìn sắc mặt chủ tử một cái, nhưng bọn họ vẫn cảm giác được luồng khí nổi giận phát ra trên người của
người nào đó là cỡ nào m