Vô Diệm Vương Phi

Vô Diệm Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211793

Bình chọn: 9.00/10/1179 lượt.

g làm đã đủ rồi, còn Y Nhân, còn Lâm Y Y, từ nay nàng sẽ không cho phép các nàng làn thương

tổn nàng nữa, cũng sẽ không cho phép các nàng làm tổn thương đến Tiểu

Tuấn Tử!

“Còn có Lãnh Tuyệt tâm cùng Lâm Liếm Hồng nữa!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cam lòng xếp thêm hai người nữa vào sổ đen.

“Nhưng mà Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng sẽ không làm tổn thương đến ta!” Tây Nhi bất mãn ngước mắt lên, cái gì chứ, nhân cơ hội này để đặt điều kiện sao.

“Cũng không cho!” Như đinh chém sắt, đề phòng tai vạ về sau!

“Nhưng mà ta không có mấy người bạn cả!” Tây Nhi bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tiếp tục dành quyền lợi cho mình.

“Ta trở lại giết Y Nhân!” Dường như nhớ tới cái gì đó, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, xoay người đi ngược trở lại.

“Được rồi được rồi, ta hứa với ngươi được chưa!” Tây Nhi lôi kéo hắn, bất mãn giậm chân nói.

“Như vậy thì được, nàng còn có Long Thanh, sau này hãy để cho Long Thanh đi theo nàng!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên vui vẻ ra mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

“Long Thanh?” Chuyển tầm mắt, Tây Nhi chậm rãi lắc đầu, tên kia có thành kiến lớn với nàng nha, quỷ hẹp hòi!

“Ngươi nói đi, ngươi đã chữa cho Y Nhân thế nào vậy?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, sau khi Long Thanh quan sát chuyển biến bệnh tình của Y Nhân thì lập tức đuổi theo.

“Lão công, ta muốn ăn quả hạch đào, nghe nói ăn nhiều quả hạch đào thì con sẽ thông minh nha!” Đỡ lấy cái bụng vẫn chưa nhô lên, Tây Nhi vờ như không nghe thấy gì, cười sáng lạn, không hề để ý tới Long Thanh.

“Được được, Long Thanh, nhanh đi mua đi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên chuyển tầm mắt nói, khuôn mặt cười hì hì lập tức chuyển sang lạnh như băng.

“Được được!” Vì để học hỏi y thuật, làm chân chạy cũng đáng giá!

Một khắc đồng hồ, quả hạch đào được đưa tới, Long Thanh tiếp tục không ngại học hỏi kẻ dưới: “Dùng cái thìa kia làm gì thế? Cả cái kìm kia nữa? Còn muối ăn nữa, ngươi đã làm thế nào vậy?”

“Lão công, ta muốn ăn mứt táo để bổ huyết!”

“Đi mua!”

Nữa lại một khắc đồng hồ, túi mứt táo đặt lên bàn, Long Thanh rướn cổ lên lần nữa: “Nói mau đi, đến tột cùng ngươi đã làm thế nào…”

“Ta là ai?” Tây Nhi tay trái cầm

quả hạch đào, tay phải mứt táo, chậm rãi chuyển tầm mắt, nhàn nhạt mở

miệng, dương dương tự đắc nhướng mày.

“Ngươi… Ngươi là lăng tây nhi nha?” Long Thanh ngẩn ra, hoài nghi mở miệng.

“Lão công, ta muốn ăn mứt quả chua!” Không nói hai lời, chu cái miệng nhỏ ra.

“Ai nha bà cô của ta ơi!” Long Thanh mệt đến mức nằm úp sấp ngã vào trên cái bàn tròn, “Ngươi muốn cái gì thì cứ nói hết một lần, đừng có nói lắt nhắt như thế…” Đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề, chuyển tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười quyến rũ: “Đại sư tẩu? Ngươi là đại sư tẩu của ta, hắc hắc, ngươi xem trí nhớ của ta này!” Ngại ngùng gãi đầu, Long Thanh cười cười.

“Rốt cuộc cũng nhớ ra ta là đại sư tẩu của ngươi rồi nha!” Gật đầu, Tây Nhi ngước mặt lên, hừ, ngày thường nếu không gọi Tây Nhi

này Tây Nhi kia thì cũng vểnh râu trừng mắt, bây giờ cũng có ngày phải

đến cầu cạnh rồi!

“Đúng, đại sư tẩu, ngươi nói một chút xem ngươi đã xử lý trường hợp rong huyết kia thế nào đi?” Long Thanh chà xát hai tay, dáng vẻ quyến rũ.

“Thật sự muốn biết?” nhét mứt táo vào trong miệng, Tây Nhi đắc ý dào dạt mở miệng: “Muốn biết thì sau này phải cung kính với ta!” Nàng vỗ vỗ bả vai Long Thanh, chậm rãi nói tới: “Cái thìa, cái kìm là dụng cụ thực hành thuật nạo thai, ở thời cổ đại, chỉ

có thể tạm dùng; về phần muối ăn, là dùng làm nước muối sinh lí,ở thời

cổ đại cũng chỉ có thể tạm chấp nhận; về phần vết thương trên cổ tay của ta là bởi vì Y Nhân mất máu quá nhiều, ta truyền máu cho nàng ta! Ở cổ

đại, ta chỉ biết nhóm máu của mình là loại máu cứu vạn người!”

“Xin hỏi một chút, thời cổ đại là có ý gì?” Mặt Long Thanh hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Hả?” Ngước mắt lên, mắt to chớp chớp, vấn đề khó trả lời nha!

Chậm rãi mở mắt ra, khó hiểu nhìn qua

ánh mắt dường như đang rất tức giận của Lục Phóng, Y Nhân yếu ớt cười

cười, chuyện xảy ra ngày hôm qua nàng ta cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ

đứa con đã không còn, con tiện nhân Lăng Tây Nhi kia vọt vào phòng, nàng ta gấp gáp nói gì đó rồi ngất đi.

“Ngươi còn có thể cười được ư?” Lục Phóng lạnh lùng mở miệng, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ của nàng ta nhưng trong lòng nàng ta lại quá độc ác.

“Lão gia, người đừng đau lòng, con đã không còn nhưng chúng ta còn có thể sinh nữa, chỉ ngàn vạn lần không

thể để cho đại phu nhân được tự tại!” Lúc này, trong lòng nàng ta

đang nhắm đến vị trí đại phu nhân, nàng ta cũng không tính là đã bị lỗ

vốn, chỉ cần ngồi lên vị trí Lục phu nhân là được!

“Nhốt Đường Kỳ lại vì cái gì?” Lục Phóng cười lạnh, nữ nhân này thật độc ác hơn cả rắn rết, hình như không biết âm mưu của mình đã sớm bị lộ.

“Lão gia ngài quên rồi sao? Hôm qua nếu không vì tổ yến của đại phu nhân… Người cười như vậy là sao?” Nàng ta cố sức nâng trán lên, nhìn nụ cười lạnh bên môi Lục Phóng, tim không kìm được đập mạnh.

“Hình như ngươi đã quên, không phải thuốc là do chính ngươi bỏ vào sao?” Lục Phóng lạnh lùng nói, tay vuốt vuốt


Lamborghini Huracán LP 610-4 t