
ời gian được chứ?" Nhìn Tần Di quan tâm , Tần Lạc đứng lên, đi tới bên cửa sổ, có lẽ hắn thật nghĩ quá nhiều, cho nên mới bi thương như vậy . Hiện tại công ty đã đi vào quỹ đạo , coi như hắn và Hạ Toa ở chung một chỗ vậy cũng không có vấn đề không phải sao? Hắn còn do dự cái gì đây?
"Vâng , hi vọng anh suy nghĩ một chút, không cần tương lai lại hối hận." Tần Di thở dài, có chút không vui nói
Tiêu Thần nhìn Hạ Toa đi ở bên cạnh mình , khóe miệng liền không nhịn được giơ lên, hắn rốt cuộc có thể an tâm chuẩn bị hôn lễ . Mặc dù hắn biết ở trong lòng Hạ Toa không thể nào không có Tần Lạc, nhưng hắn tôn trọng góc riêng đó của cô . Hắn không muốn mất đi Hạ Toa sau đó sa sút cả đời, cách nhìn của những người khác đối với hắn mà nói đều không quan trọng, quan trọng là hắn biết mình thật sự rất thích Hạ Toa, không thể mất đi cô.
"Anh cười đủ chưa?" Nhìn Tiêu Thần một đường nhếch miệng cười đến tận cửa thang máy của công ty , Hạ Toa không nhịn được hỏi thăm.
"Hắc hắc, anh thật sự rất vui ." Tiêu Thần mím mím môi có chút uất ức giải thích.
"Được rồi, được rồi, anh thích cười thì cứ cười đi ." Hạ Toa bất đắc dĩ mà lắc đầu, không để ý đến hắn.
Nhìn Hạ Toa quay mặt qua chỗ khác không có để ý đến mình , Tiêu Thần như đứa bé kéo tay Hạ Toa làm nũng , đang muốn mở miệng nói gì đó, cửa thang máy đôt nhiên mở ra.
"Tiêu Thần, tôi sẽ không bỏ qua cho anh , tôi sẽ không để cho anh và Hạ Toa ở bên nhau ." Tống Tử Phong nhìn chằm chằm vào thang máy, khi cửa thang máy mở ra thì thấy Hạ Toa và Tiêu Thần hai người đang thân mật , không khỏi giận dữ.
"Tống Tử Phong, anh làm gì vậy ?" Nhìn Tống Tử Phong tức giận vọt vào thang máy, Hạ Toa có chút không vui cau lại lông mày, lạnh giọng chất vấn.
“Hạ Toa , em theo anh đi thôi, anh sẽ đối xử tốt với em ." Tống Tử Phong có chút kích động nắm tay Hạ Toa , dịu dàng nói qua. Khi hắn biết Hạ Toa muốn đính hôn với Tiêu Thần hắn cũng không ngồi yên, hắn thật ra thì vẫn luôn lên kế hoạch, kế hoạch thế nào khiến cho Hạ Toa rời khỏi Tiêu Thần, rời khỏi Tần Lạc trở lại bên mình nhưng hắn mới vừa lên kế hoạch tốt, còn chưa kịp thực hành, liền nghe đến bọn họ quyết định sẽ kết hôn , điều này làm cho hắn làm sao mà chịu nổi.
"Tống Tử Phong, tôi sẽ không buông tha Hạ Toa ." Tiêu Thần đẩy ra Tống Tử Phong, đem Hạ Toa ôm đến trong lòng mình.
"Tôi muốn giết chết anh , tôi xem anh còn muốn tranh với tôi thế nào ." Từ thang máy đi tới ga ra tầng ngầm thì mấy người liền ra khỏi thang máy, Tống Tử Phong lấy ra một con dao đã sớm đặt ở trên người hướng Tiêu Thần đâm tới.
"Không cần." Nhìn Tống Tử Phong lấy dao ra , Hạ Toa cũng không biết mình lấy can đảm ở đâu ra , một tay nắm con dao kia, máu tươi chảy ròng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Tử Phong.
"Hạ Toa , Hạ Toa ." Nhìn Hạ Toa nắm thật chặt con dao , Tống Tử Phong lập tức buông lỏng tay ra, ngơ ngác nhìn cô, hắn không nghĩ muốn thương tổn Hạ Toa, tuy nhiên lần thứ nhất vẫn làm thương tổn cô.
"Nhanh báo cảnh sát." Trưởng bộ phận an ninh theo đuôi mà đến vội vàng hét lên.
"Không, không cần báo cảnh sát." Hạ Toa cầm tay đang chảy máu ròng ròng , sắc mặt có chút tái nhợt nhìn Tiêu Thần nói.
"Ừ ." Tiêu Thần gật đầu một cái, liếc mắt nhìn trưởng bộ phận an ninh .
"Anh đi đi, chờ anh suy nghĩ kỹ , có lẽ chúng ta còn có thể trở thành bạn bè ." Hạ Toa nhìn Tống Tử Phong còn đang mờ mịt , nhàn nhạt nói qua.
"Còn không mau gọi xe cứu thương." Nhìn Hạ Toa sắc mặt trắng bệch , yếu đuối tựa vào trong ngực của mình, máu tươi đã sớm nhiễm đỏ áo khoác màu sáng , Tiêu Thần nhìn trưởng bộ phận an ninh còn ngây ngốc đứng ở một bên nổi giận nói.
Bên trong bệnh viện, Hạ Toa nằm ở trên giường bệnh, nhìn Tiêu Thần ngồi ở bên giường ngủ gật , khẽ mỉm cười, nhìn tay phải của mình quấn đầy băng trắng , trong lòng mặc dù cũng có chút sợ, nhưng hơn nữa là an tâm. Nếu như ngày hôm qua một dao của Tống Tử Phong đâm vào người Tiêu Thần , như vậy hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, đến lúc đó nhà họ Tiêu làm sao có thể bỏ qua cho Tống Tử Phong đây? Cô không muốn, mặc dù cô đã sớm quên đi tình cảm với Tống Tử Phong nhưng dù sao cũng đã từng là người mà mình đã từng yêu , cô làm sao có thể trơ mắt nhìn tương lai của hắn mất hết đây?
"Hạ Toa , em đã tỉnh?" Tiêu Thần nắm tay Hạ Toa khẽ vuốt qua gương mặt mình , nhàn nhạt cười cười.
"Cám ơn anh , Tiêu Thần." Hạ Toa nhìn dáng vẻ quan tâm của Tiêu Thần nhàn nhạt cười một tiếng.
"Hạ Toa , em không nên làm như thế, ngày hôm qua làm anh sợ muốn chết, đồng ý với anh, về sau có xảy ra chuyện gì cũng để anh xử lý, anh không muốn nhìn thấy em chịu một chút xíu thương , trong lòng anh không chịu nổi." Ngày hôm qua nhìn Hạ Toa đưa tay nắm lấy con dao kia, hắn thật không có cách nào tiếp nhận, hắn là một người đàn ông, lại làm cho người yêu mình ở trước mặt của mình thay mình chịu tội, hắn có còn là đàn ông không ?
"Đây chẳng qua là ngoài ý muốn, hơn nữa đó chính là chuyện của em và Tống Tử Phong , không cần tự trách." Nhìn bộ dạng tự trách của Tiêu Thần , Hạ Toa dịu dàng an ủi.
"Hạ Toa , chờ tay em khỏi hắn , chúng ta liền kết