
Tại sao muốn chia tay? Hắn không chấp nhận, tuyệt đối không tiếp nhận!
"Em không xứng với anh ." Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiêu Thần , Hạ Toa đối với chuyện xảy ra buổi chiều càng cảm thấy tự trách .
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn Hạ Toa khóc thành ra như vậy, Tiêu Thần trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác xấu, nhưng rốt cuộc là cảm giác gì , trong khoảng thời gian ngắn cũng không có đầu mối.
"Em thực sự xin lỗi anh." Hạ Toa cúi đầu không dám nhìn tới ánh mắt của Tiêu Thần , nhỏ giọng nói.
" Có liên quan tới Tần Lạc đúng không?" Nghe được Hạ Toa nói ra lời này, Tiêu Thần mơ hồ đoán được một ít , nhưng là hắn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng nghe được câu trả lời phủ định.
"Vâng, thật xin lỗi, chúng ta chia tay đi!" Hạ Toa xoa xoa nước mắt, gật đầu một cái.
"Tiêu Thần, anh định làm gì?" Nhìn Tiêu Thần không nói một lời lao ra khỏi phòng, Hạ Toa có chút nóng nảy đuổi theo, nhưng đợi cô đuổi tới cửa, Tiêu Thần đã sớm đá cánh cửa rời đi
Ra khỏi nhà, Tiêu Thần liền gọi điện thoại cho Tần Lạc, hẹn hắn ở quán bar của Tần Di gặp mặt.
Tiêu Thần ở bên trong quầy rượu một ly tiếp một ly uống, thấy Tần Lạc đi vào, không nói hai lời, một quyền liền vung tới.
Tần Lạc vuốt vuốt má phải bị đánh , nhìn Tiêu Thần, trong lòng đã biết đại khái, yên lặng ngồi một bên, cũng cầm rượu lên uống.
"Là anh trêu chọc Hạ Toa có đúng hay không?" Nhìn Tần Lạc ngồi đối diện mình , Tiêu Thần nín một bụng hỏa.
"Đúng " Tần Lạc cũng không phủ nhận, nhìn Tiêu Thần gật đầu một cái.
"Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?" Thấy Tần Lạc thừa nhận, Tiêu Thần đứng lên, chỉ vào hắn lớn tiếng chất vấn.
"Tôi vẫn yêu cô ấy ." Tần Lạc nói xong cầm lên một chai rượu từng ngụm từng ngụm uống, hắn biết lý do này rất yếu ớt, nhưng đây là sự thật .
"Tôi sẽ không chia tay với cô ấy , tôi tuyệt đối sẽ không chia tay cô ấy ." Tiêu Thần có chút chán chường nằm ở trên ghế sa lon, la hét. Hắn không tiếp thụ nổi, thật không tiếp thụ nổi, hắn thật vất vả cùng Hạ Toa đi tới hiện tại, tại sao phải xảy ra chuyện như vậy đây?
"Cô ấy muốn chia tay với cậy ?" Nghe Tiêu Thần nói như vậy, Tần Lạc cũng rất giật mình, chỉ là nghĩ lại, điều này cũng đúng với tính cách của cô, cô ấy là người rất cố chấp, cô lựa chọn cùng Tiêu Thần ở chung một chỗ, nhưng lại cùng mình xảy ra quan hệ, trong lòng nhất định rất rối rắm, cho nên mới phải nói lời chia tay.
"Tần Lạc, tôi sẽ không chia tay Hạ Toa , về sau cũng sẽ không rời khỏi cô ấy , sẽ không để cho anh có cơ hội để lợi dụng ." Tiêu Thần uống có chút nhiều, trong mơ mơ màng màng còn la hét.
Nhìn Tiêu Thần, Tần Lạc có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, đem hắn gác trên vai, đưa về nhà.
Nhìn Tiêu Thần nằm ở trên giường , trong lòng Hạ Toa rất khó chịu, mặc dù nói không biết rốt cuộc là ai đưa hắn trở lại , nhưng khi nhìn cái bóng lưng kia, cô còn là nhận ra được, là Tần Lạc.
"Tôi sẽ không chia tay Hạ Toa , tôi không muốn chia tay Hạ Toa !" Tiêu Thần trong mơ mơ màng màng còn không ngừng lặp lại những lời này.
Nhìn Tiêu Thần đem mình làm cho chật vật như vậy, Hạ Toa thật sự là hối hận , cô thế nào hồ đồ như vậy đây? Cô bây giờ là bạn gái của Tiêu Thần , làm sao có thể lên giường với Tần Lạc đây?
Nhìn Tiêu Thần dần dần ngủ, Hạ Toa ngồi ở trên ghế sa lon suy nghĩ .
Khi mặt trời chiếu vào trong nhà thì Hạ Toa lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, duỗi lưng một cái muốn lật người, kết quả ngã xuống đất, cú ngã này cũng cũng làm cho cô tỉnh ngủ .
Nhìn trên giường đã sớm không có bóng dáng của Tiêu Thần , Hạ Toa thở dài đi ra khỏi phòng.
" Hạ Toa, em dậy rồi à , mới vừa rồi có cái gì rơi xuống đất vậy ?" Tiêu Thần từ phòng bếp đi ra, nhìn Hạ Toa, khẽ mỉm cười hỏi thăm.
"Tiêu Thần." Hạ Toa dụi dụi con mắt, lặng im một hồi lâu mới mở miệng nói, cô cho là Tiêu Thần đã rời đi, dù sao chuyện như vậy đối với đàn ông mà nói thật rất khó tiếp nhận, nhưng.
“ Sao vậy ? Còn chưa tỉnh ngủ à?" Tiêu Thần đem đồ ăn mới vừa làm xong bỏ lên trên bàn, đi tới trước mặt Hạ Toa , vuốt vuốt mái tóc cô nhạo báng.
"Em cho là." Hạ Toa ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Em cho rằng anh đi phải không ? Em cho rằng anh chấp nhận chia tay vậy sao? Anh mới không có ngu như vậy !" Tiêu Thần nói xong một tay bế Hạ Toa lên, hướng phòng vệ sinh đi tới.
"Đi đâu vậy ?" Hạ Toa có chút buồn bực hỏi thăm.
"Đánh răng, rửa mặt a." Đi tới phòng vệ sinh , Tiêu Thần lúc này mới đem Hạ Toa để xuống, vuốt vuốt gương mặt của cô khẽ cười nói. Về phần chuyện kia phải nói một chút cũng không để ý đó là không thể nào, hắn quả thật rất tức giận nhưng là nghĩ kỹ nếu là mình ở bên cạnh Hạ Toa còn có thể xảy ra chuyện như vậy sao? Nếu không phải là Tần Lạc tìm đến cô chủ động quyến rũ cô, sẽ xảy ra chuyện này sao? Hiển nhiên là sẽ không, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác có thể thẳng thắn nói cho hắn biết sao? Hiển nhiên là không, nhất định sẽ che giấu , nhưng Hạ Toa khóc đau lòng như vậy, như vậy tự trách, hắn thế nào còn có thể lại trách cô đây?
"Em không phải là đứa trẻ ba tuổi á..., không cần anh giúp em rửa mặt!" Nhìn Tiêu Thần c