
thật đáng yêu.”
“Ân, em có thể cho nó bú sữa mẹ nha, tay của hắn nhỏ bé cứ như vậy cầm lấy tay em nha!” Nói đến tâm can bảo bối, Chu Dĩnh Thanh hưng phấn mà điệu bộ, đôi má nổi lên hai mạt rặng mây đỏ.
“Ngày kia là được xuất viện, nhẫn nại hai ngày, ân?” Trương Chi Tỉ mỉm cười.
“Cám ơn anh, hoàn hảo ngày hôm qua có anh.” Cô cắn môi, thẹn thùng nói cảm ơn.
Chu Dĩnh Thanh nhớ tới toàn bộ quá trình sinh con, quả thực xấu hổ đến muốn mặt đỏ, không chỉ có khóc nháo ai ai kêu, cuối cùng thế nhưng còn cầm lấy tay Trương Chi Tỉ không tha, nhất định đau chết hắn, nhớ tới sẽ đổ mồ hôi, ai!
“Đây là hẳn là, tối vất vả cũng là em.”
Hắn vắt khăn nóng, ôn nhu thay cô lau mặt, Chu Dĩnh Thanh phát hiện ngón áp út của hắn đeo nhẫn cưới.
“Anh đeo nhẫn?” Cô hỏi.
“Nhẫn? Nha.” Hắn buông khăn lông, đem nhẫn đem lên, chỉ bên trong chữ khắc kí tự tiếng anh.“Thời gian trước, anh đưa đến chỗ Thẩm tiểu thư nhờ khắc chữ dùm.”
Chu Dĩnh Thanh nhìn theo ngón tay theo dài vào bên trong chiếc nhẫn, nguyên bản “ching” Trước sau, khắc một trái tim, này……
“Anh muốn dùng ‘Tâm’, đem em bao lại, em trốn không thoát.” Trương Chi Tỉ bình tĩnh nhìn cô, cười nhẹ.“Anh yêu em, nghe nói đây là lời nói tuyệt nhất. Châu Âu có cái truyền thuyết, tay trái áp ngón út mạch máu nối thẳng trái tim, cho nên đem nhẫn cưới mang ở trong này.” Chính hắn đem nhẫn đeo, tiếp tục nói:“Cái này tỏ vẻ, em đã hiện diện trong lòng anh.”
“Anh –” Chu Dĩnh Thanh ngồi dậy, cảm động không biết làm sao, hốc mắt đỏ.“Nhưng là, anh không yêu Đàm Lị sao?”
“Đừng lại nhắc Đàm Lị, được không?” Đàm Lị không phải đã sớm về nước Mỹ sao?
“Nhưng là nếu không phải em, anh được cùng Đàm Lị cùng nhau……” Chu Dĩnh Thanh nghẹn ngào nói.“Hơn nữa cô ấycòn đến trong nhà, nàng nói, nói đã điều đến công ty Đài Loan, mỗi ngày đều cùng anh gặp nhau……”
“A?” Trương Chi Tỉ ánh mắt tối sầm lại.“Ông trời, nữ nhân này ý định đến loạn sao…… Ai, quên đi. Đàm Lị là mời triệu hồi, cười giải thích.“Cô ấy cùng William cãi nhau, chạy về Đài Loan trốn đi, anh liên lạc William, thật vất vả mới làm cho bọn họ lưỡng hòa hảo như lúc ban đầu.”
“Gì……” Còn mệt cô đau lòng lâu như vậy.
“Đàm Lị là một khác hồi sự,anh biết anh cũng thực không phải hẳn là.” Cằm của hắn vô cùng thân thiết cọ xát cái trán Chu Dĩnh Thanh, trầm thấp tiếng nói toàn là chân thành nhu tình.“Anh hẳn là đem lời nói cho rõ ràng, nhưng là ngay từ đầu, anh thực sự không xác định chính mình đối với em rốt cuộc là thế nào cảm tình, anh không muốn tùy tiện nói tốt hơn nghe lời đến lừa gạt em dỗ em, cùng với nói, còn không bằng thực tế đi làm, cho nên cho em hiểu lầm.”
Chu Dĩnh Thanh hít hít mũi, khát vọng giãy thoát Trương Chi Tỉ vô cùng thân thiết tới gần.“Nhưng là anh không phải thực yêu cô ấy sao?”
Trương Chi Tỉ vẫn là cười, thế nào cũng không chịu nới lỏng tay, gắt gao ủng trụ trong lòng mềm mại.“Nói thực ra, anh không biết kia rốt cuộc có tính không là yêu. Tuy rằng anh cùng cô ấy từng bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng là sau khi gặp em, anh mới phát hiện Đàm Lị đối với anh mà nói, đã không bằng trong tưởng tượng như vậy trọng yếu, nhưng là nếu không có em, anh nghĩ, đời này anh cũng không vui vẻ. Lúc ấy, vội vàng quyết định hôn sự, anh biết đối với em thực không công bằng, nhưng là, em làm sao có thể đối anh như vậy không có tin tưởng?”
“Em lúc trước đã nói qua, không phải đối với anh không có tin tưởng, là đối với chính mình không có tin tưởng, không biết chính mình có thể hay không cho anh buông đi, cũng sợ hãi anh ngày nào đó hội bừng tỉnh đại ngộ chính mình kỳ thực vẫn là yêu Đàm Lị. Hoài nghi, nghi kỵ, làm cho em trở nên thực xuẩn thực ngốc, luôn lấy cô làm chuyện để trong lòng.”
“Hảo, kia nhất sai để nhất sai, xem như đánh ngang.” Buông ra trong lòng thiên hạ, hắn con ngươi đen thâm thúy ánh mắt nhiệt liệt.“Em biết không? Sau kết hôn mới phát hiện, anh…… Thực sự thực thích cảm giác ở bên em.”
Hắn xấu hổ cười.“Kỳ thực, anh đã sớm yêu thượng em, chính là không dám thành thực mà đối diện chính mình tâm.”
Chu Dĩnh Thanh rốt cục khóc, này vừa khóc, quả thực như hồng thủy tràn ra bình thường.“Người ta…… Cũng thực yêu anh……”
“Anh biết a, anh đương nhiên đều biết đến, cho nên anh muốn so với em yêu anh càng yêu em a!” Thật sự là nhiễu khẩu lệnh. Trương Chi Tỉ vội vã trấn an ái thê.“Ở cữ không thể khóc a, là anh không tốt, đừng khóc?”
“Ô……” Bỗng chốc nước mắt cũng không dừng được, biết rõ ở cữ cấm kỵ, hắn làm sao còn nói như vậy làm cho người ta cảm động mà nói, ô, cô muốn khóc cái đủ mới được.
“Không cho khóc –” Trương Chi Tỉ hôn lên môi cô, ôn nhu dầy đặc, làm cho cô quên tư vị nước mắt.
Chiêu này tuy rằng cũ, lại rất hữu hiệu.
Nhẹ nhàng mà lau đi của nước mắt của cô, hắn thấp giọng ở bên tai cô nói xong:“Ngủ đi, anh ở trong này cùng em.”
“Ân.”
Trương Chi Tỉ tắt đèn, ở trên sofa nằm xuống. Đêm qua mạo hiểm đã mất hắn hơn phân nửa tinh lực, buổi sáng lại vội vàng chạy về công ty phân công khẩn cấp hạng mục công việc, bận một ngày một đêm, hiện thời canh giữ người trong lòng bên người, mệt mỏi thân hình có thể dàn xếp, hắn rất nh