
bà nội." Lặp
lại một lần lí do đã nói cùng mẹ mình.
"Đúng đó. . . . . .
Không biết bây giờ nó đang ở làm cái gì nhưng nhất định nó cũng rất hi
vọng có thể ở cùng với cháu mà không phải vội vàng làm việc công. Đàn
ông phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, cháu nên thông cảm nhiều cho
nó. . . . . ."
Sau đó cô không nghe rõ ràng bà nội nói cái gì,
trong đầu cô chỉ không ngừng nhớ tới bây giờ anh đang làm gì. . . . . .
Cùng người phụ nữ kia ở một chỗ sao? Anh cũng sẽ hôn nữ nhân kia giống
như hôn cô sao? Hay còn làm nhiều hơn thế? Đối phương nhất định so với
cô đẹp hơn, tốt hơn, làm anh vui lòng hơn chứ?
Nghĩ như vậy, sâu trong cổ họng nóng rát như có vật gì mắc ở đó.
Cô lại nâng ly rượu uống một hớp lớn, nhưng không thể nào nuốt trôi cảm giác tắc nghẽn này, vì vậy cô đành phải uống thêm một ngụm nữa, lại
nhiều hơn một ngụm nữa.
Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ
hồ, đầu càng ngày càng choáng váng, cô biết mình uống quá nhiều, tuy
nhiên lại không dừng lại nó được. Cô chưa từng uống say nhưng bây giờ cô cảm thấy uống rượu say cũng tốt, uống say đầu óc sẽ không còn tỉnh táo, sẽ không suy nghĩ anh mỗi giây mỗi phút đang làm gì.
"Tiểu Khiết, con ổn chứ? Hôm nay sao uống nhiều như vậy?"
Ba Trình nhìn lúc cô đứng lên loạng choạng, gương mặt đỏ rực, không khỏi lo lắng.
"Vui vẻ lắm, tất cả mọi người giúp con chúc mừng sinh nhật, con cảm thấy rất vui vẻ."
Chính cô cũng tự bội phục bản thân, ngay cả khi say cũng có thể nói láo nói thuận miệng như vậy.
"Nhìn con không ổn đâu để bố đi gọi điện thoại cho Bang Duệ tới đón con đi?"
"Không cần, không nên quấy rầy anh ấy, con đón taxi thì được rồi."
"Trông bộ dạng này của con, sao chúng ta yên tâm đây?"
"Để con đưa cô trở về." Phan Vũ Hàng chủ động đề xuất giúp đỡ."Bố, mọi người về trước đi, con đưa tiểu Khiết trở về nhà cô ấy."
"Ừ, vậy cũng được. Vũ Hàng, đành làm phiền con."
Đoàn người trong phòng ăn mỗi người đi một ngả, Trình Kỳ Khiết ngồi lên xe anh rể.
Cô vừa lên xe liền ngủ mê man cho đến khi Phan Vũ Hàng kêu cô tỉnh.
"Tiểu Khiết, đến."
"Vâng." Mơ màng mở mắt ra, Trình Kỳ Khiết thấy đại trạch nhà họ Trịnh đang ở trước mắt."Cám ơn anh Vũ Hàng."
Cô đưa tay muốn đi mở ghế lái phụ cửa xe, lại lạc không.
Nhìn cô vươn tay nhưng vẫn chưa nắm được cửa xe, Phan Vũ Hàng cười khổ
lắc đầu, "Đợi chút, em đừng lộn xộn, anh ra mở cửa giúp em."
Anh đỡ Trình Kỳ Khiết xuống xe, bởi vì cô bước thấp bước cao nên anh đành dìu cô tới cổng chính.
Trình Kỳ Khiết cảm thấy đầu rất choáng, mặt đất như đang trôi bồng
bềnh, cô phải tựa đầu vào người anh rể mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Một màn này rơi toàn bộ vào trong mắt Trịnh Bang Duệ đang chờ trong nhà.
Chờ cửa, không sai, anh vừa mới ngồi chờ cô trở về ở trong phòng khách, đời này anh còn chưa có chờ cửa ai.
Sau khi vội vã rời khỏi chỗ Điền Song Song, anh liên lạc với Trình Kỳ
Khiết, nghe điện thoại cũng là mẹ vợ, bác ấy nói Kỳ Khiết đi toilet
nhưng bọn họ cũng sắp kết thúc tiệc liên hoan bảo anh không cần chạy
tới, bọn họ sẽ đưa cô về.
Vì vậy anh giống như chàng trai mới
biết yêu mong chờ nhìn thấy cô, ngay cả bản thân cũng không dám tin anh
sẽ gấp gáp đến thế, không thể bình tĩnh được.
Sau đó cuối cùng
anh cũng trông thấy cô trở về, lại nhìn cô tựa vào trên người đàn ông
khác, nam nhân mà cô thầm mến đã lâu nhưng không có được đang lấy tay ôm eo nhỏ của cô, ở giữa hai người cơ hồ không có một khe hở nào.
Rất khó hình dung tâm trạng anh giây phút này, giống như tận mắt trông
thấy con mèo nhỏ dễ thương cực kỳ dính mình thừa dịp lúc anh không để ý
lại đi làm nũng với người.
Trịnh Bang Duệ tức giận đến cặp mắt đầy máu, suýt nữa muốn lập tức xông lên, chặt đứt cái tay dám cả gan đặt ở trên người cô.
Nhưng anh đột nhiên dừng bước.
Nghĩ tới chuyện gì, ý trí đang sôi sục máu nóng bỗng ‘oang’ một tiếng thẩm thấu lạnh lẽo đến tận bàn chân.
Gần đây không khí mập mờ giữa bọn họ khiến đầu anh mê muội lại quên một chuyện thực ra người trong lòng cô là anh rể của cô.
Lồng ngực anh nhất thời khó khăn nuốt xuống cơn ghen tị trào ra.
" Bang Duệ, này, may quá, cậu ở nhà, tiểu Khiết uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy trở về."
Anh nắm chặt nắm đấm, cố gắng khắc chế ý nghĩ thôi thúc đấm một cú nên trên gương mặt tuấn tú kia.
"Tiểu Khiết" ? Xưng hô thật thân mật.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Vũ Hàng, dường như ánh mắt đó có thể
giết người khiến sau lưng Phan Vũ Hàng không khỏi lạnh toát, khi anh
phát giác ra thì Trịnh Bang Duệ đã lôi Trình Kỳ Khiết khỏi ngực của
anh, ôm chặt vào trong ngực.
"Làm phiền anh, khuya lắm rồi, không tiên lưu anh lại."
Lời nói rất khách khí nhưng làm cho người ta không cảm thấy một chút
xíu nhiệt độ trong đó khiến Phan Vũ Hàng rõ ràng cảm thấy đối phương
đang hạ lệnh đuổi khách.
"Vậy. . . . . . Tôi đi trước."
Anh vội vã gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài, hết cách rồi, vẻ mặt kia
của Trịnh Bang Duệ gây áp lực quá lớn. Mãi cho đến khi lên xe, Phan Vũ
Hàng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lúc bất chợt, anh cong khóe miệng lên.
Mẹ vợ còn lo lắng tiểu Khiết sống không