
i: “Sau này sẽ không vậy
nữa….”
Ầm ầm —-
Mọi người giống như bị sét đánh!
Tổng tài lãnh khốc trong mắt bọn họ kia sao đã trở thành uất ức như vậy rồi?!
Cô gái này rốt cuộc là ai vậy?!
“Tốt nhất là không có lần sau, bằng không tôi chết cũng không tới tìm anh
nữa!”
Nghiêm Túc vội vàng gật đầu nói ừ. Ôi, nhìn bộ dáng kinh ngạc của nhóm nhân
viên, anh cũng không còn cách nào, ai bảo bây giờ Đan Thuần đang nổi nóng cơ
chứ!
“Đi ăn cơm với em! Em đói bụng rồi.” Trữ Đan Thuần nói.
“Được, nghe lời em.” Trong mắt Nghiêm Túc có tia chiều chuộng, sau đó anh
quay đầu nói với mọi người, “Mọi người tiếp tục đi, tôi đi trước.”
Hả? Đại tổng tài trốn làm cũng quang minh chính đại nha! Còn tự nói với nhân
viên: ‘mọi người tiếp tục đi’ .…
Nghiêm Túc không để ý tới phản ứng của mọi người, kéo Đan Thuần qua đi xuống
lầu.
Mọi người vẫn chìm trong trạng thái hóa đá ….
Nghiêm Túc đại tổng tài không gần nữ sắc cuối cùng đã thông suốt rồi sao? ….
Phỏng chừng bây giờ có nói con rùa biết bay, bọn họ cũng tin!
Trữ Đan Thuần cùng Nghiêm Túc sánh vai đi trên đường, xung quanh hai người
tràn đầy không khí mờ ám.
Đột nhiên một chiếc xe hơi nhỏ mui trần màu đỏ đỗ trước mặt họ, một phụ nữ
xinh
đẹp tao nhã mỉm cười nhìn Nghiêm Túc.
“Túc, đã lâu không gặp, đêm nay đi cùng em được không?”
Trữ Đan Thuần nghe vậy, quay đầu đi, làm bộ như không nghe thấy.
Tần Dương nhìn thấy bên cạnh Nghiêm Túc còn một thiếu nữ mang theo nét trẻ
con, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Cô ấy là em gái anh sao? Dáng vẻ em ấy thật xinh
đẹp đó!”
Nghiêm Túc cầm chặt tay Đan Thuần, cười lắc đầu. “Cô ấy là vợ anh.”
Đan Thuần lập tức trừng mắt anh, cô là vợ anh ta hồi nào?! Lời này không thể
thuận miệng nói lung tung nha! Huống chi, cô vẫn còn là học sinh cấp ba.
Tần Dương mở miệng cười, “Đừng đùa nữa, ai mà chẳng biết, Nghiêm đại tổng tài
sẽ không kết hôn chứ.”
Nghiêm Túc thấy Trữ Đan Thuần hình như có chút tức giận, xem ra, vẫn là
miễn
cưỡng cô…. Cô thừa nhận thích anh, nhưng cũng không chứng tỏ rằng đồng ý
gả cho anh a….
Trữ Đan Thuần nghe thấy lời Tần Dương nói, trừng mắt nhìn, Nghiêm Túc sẽ
không kết hôn? Vậy .… vì sao anh lại gọi mình là vợ?
“Tiểu Dương, có thời gian chúng ta sẽ gặp mặt.”
Tiểu Dương?! Sao lại gọi thân thiết như vậy chứ? Còn nữa, hôm khác có thời
gian còn muốn gặp mặt? Không, tuyệt đối không được!
Trữ Đan Thuần chống lại cặp mắt đẹp kia của Tần Dương: “Cô không có việc gì
thì đi nhanh đi!”
Nghiêm Túc biến sắc, sao Đan Thuần lại nói chuyện với Tần Dương như thế?
Tần Dương sửng sốt: “Không có việc gì thì không thể ở đây sao? Tôi tìm Túc
tâm sự cũng không được à? Chúng tôi đã lâu không gặp rồi nha….”
“Không được, tôi không thích cô, không muốn nhìn thấy cô.” Trữ Đan Thuần rất
thẳng thắn nói.
Cũng bởi vì các người đã lâu không gặp, mới không cho các người tiếp tục tiếp
xúc đó!
Bỗng nhiên, cô cả kinh, cô đối với Nghiêm Túc…. để ý đến vậy sao? .…
Nghiêm Túc không hiểu lắm vì sao Đan Thuần lại đột nhiên nói chuyện thẳng
thắn như thế, là bởi vì vừa rồi anh nói cô là vợ anh sao?
“Đan Thuần —“ Anh bất mãn lên tiếng gọi.
Yo, anh là vì mỹ nữ kia mà lên tiếng bênh vực sao?! Trữ Đan Thuần bĩu môi,
“Cái gì?”
Nghiêm Túc ai oán than một tiếng: “Tiểu Dương, anh đưa cô ấy trở về
trước, thay anh hỏi thăm dì nhé.”
Ai nha nha, người phụ nữ này ngay cả dì Nghiêm Túc cũng quen nữa nha! Trữ Đan
Thuần không ngừng dâng lên vị chua.
Tần Dương nhìn thấy dáng vẻ này của Nghiêm Túc, liền biết rõ anh đã động lòng
rồi, xem ra cô phải về báo tin tức tốt này với mẹ, để mẹ không phải luôn lo lắng
cho cháu trai của bà nữa.
Cô nhìn Đan Thuần một chút, cười gật đầu: “Em sẽ chuyển lời đến mẹ em. Thế
nhé, tạm biệt.”
Nói xong, chiếc xe màu đỏ cũng đi khỏi.
Trữ Đan Thuần đã sớm ngây ngốc tại chỗ rồi.
Nghiêm Túc nói, thay anh hỏi thăm dì.
Mỹ nữ nói, cô ấy sẽ chuyển lời đến mẹ mình.
A – hai người là anh em họ!!!
Vậy vừa rồi cô tức giận không phải là uổng phí sao?
Trữ Đan Thuần lấy tay chống cằm, nằm sấp trên giường, nhàm chán bắt đầu lật
tạp chí xem tin tức.
Nghiêm Túc, một tên đàn ông não tàn đã thật sự xâm nhập vào trái tim cô! Nhắm
mắt lại, tự nhiên nhớ tới anh ta, những lúc nhàm chán, anh ta sẽ xuất hiện ở
trong đầu mình, trước khi đi ngủ, thậm chí cũng sẽ nhớ tới anh ta!
Trữ Đan Thuần, mày thật sự hết thuốc chữa rồi!
“Đan Thuần, ông nội nói, sau khi em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn.” Nghiêm
Túc đi vào, thấy dáng vẻ đáng yêu đang nằm sấp trên giường của Đan Thuần, khóe
miệng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
Trữ Đan Thuần ngẩng đầu: “Em mới có mười tám tuổi thôi! Không muốn kết hôn
sớm!”
Cô còn có ba tháng nữa là thi đại học, đó chẳng khác nào nói cô còn có ba
tháng nữa là chấm dứt cuộc sống đôc thân , gả làm vợ người ta rồi sao?
“Bà xã, chẳng lẽ anh đối xử với em không tốt sao?”
“Không được gọi em là bà xã, em còn chưa gả cho anh, em còn có quyền lựa
chọn.” Đan Thuần bịt lỗ tai, không muốn nghe tiếng bà xã mờ ám kia của anh.
“Nương tử ….”
“Dừng! Anh còn chưa tiến hóa hả?”
“Phu nhân .…”
“Cút! Khó nghe