Vĩnh Dạ

Vĩnh Dạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326272

Bình chọn: 10.00/10/627 lượt.

cũng chỉ đành nhường nhịn Tường Vi.

Ngọc Tụ cười nhẹ, chắp tay chào, giọng nói đầy thâm ý: - Kẻ sỉ nhục nước ta đâu phải giẫm xuống chân! - Nói rồi phất tay áo bỏ đi.

Tường Vi tức giận tột cùng, chỉ mặt Hựu thân vương: - Uổng công Vĩnh Dạ coi huynh là huynh đệ! Muội không thèm tới Vương phủ của huynh nữa! - Nói rồi giận dữ bỏ đi.

Lý Thiên Hựu bất lực vỗ ngực, sao mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay lại khác xa với kế hoạch thế? Nơi giấu thuốc chẳng có động tĩnh gì, lại xuất hiện một nàng công chúa Trần quốc tới quậy phá, vị công chúa này đơn thuần là ham vui hay còn có mục đích gì khác? Chẳng lẽ hắc y nhân hôm đó là do Trần quốc phái tới?

Còn đang suy ngẫm chưa ra đầu cua tai nheo gì thì Nguyệt Phách đã vội vàng tới bẩm báo: - Vương gia, thuốc bị lấy trộm rồi!

Ánh mắt Lý Thiên Hựu tối đi, nhìn nơi giấu Cửu chuyển hoàn hồn thảo.

Nguyệt Phách ngượng ngùng nói: - Trộm... từ nhà tranh của tôi. Lý Thiên Hựu ngạc nhiên nói: - Kẻ nào có thể vào nhà tranh của ngươi như vào chốn không người? Nên biết rằng người bình thường mà vào đó chắc chắn sẽ bị thảo dược làm cho hôn mê.

Nguyệt Phách lắc đầu nói: - Phàm những người nội công thâm hậu, chỉ cần nín thở thì sẽ không chịu ảnh hưởng của thảo dược. Kẻ đó chắc chắn còn có đồng bọn!

- Tên trộm thật thông minh, giảo hoạt! - Lý Thiên Hựu cười lớn, vỗ vai Nguyệt Phách nói - Không trách được ngươi, tại ta coi thường hắn quá, gom hết thuốc ở dược đường mà quên mất rằng ngươi cũng có giải dược.

Cững chính khi Ngọc Tụ công chúa tấn công Vĩnh Dạ, mình đã rời mắt khỏi căn nhà tranh. Chẳng lẽ lúc đó đã bị người ta trộm thuốc? Hắc y nhân bị trúng độc chắc chắn sẽ không dám xông vào nhà tranh. Hắn còn có đồng bọn, liệu là do ai sai khiến nhỉ?

Ảnh Tử nhìn Vĩnh Dạ uống Cửu chuyển hoàn hồn thảo, rồi lại thổ ra máu, thấy máu đã chuyển sang màu đỏ tươi mới an tâm hơn. Ông nghi hoặc hỏi: - Sao ngươi biết thi hội sẽ có đại loạn?

Vĩnh Dạ lau vệt máu trên miệng đi, cười nói: - Có tôi ở đó, không loạn thì cũng loạn. - Vĩnh Dạ móc viên ngọc bội phỉ thúy trong ngực ra đưa cho Ảnh Tử nhìn - Người có viên ngọc này, tôi nhớ chỉ có thể là công chúa nước Trần. Tôi không thể tùy tiện sử dụng công lực, nhưng nhãn lực thì vẫn tốt.

Vĩnh Dạ đã biết không biết bao nhiêu bí mật của nước khác tại thư phòng của Đoan Vương, miếng ngọc này vô cùng đặc biệt, chỉ liếc qua là đã nhận ra, cố ý dùng bài thơ xuyên tạc ấy để Tường Vi kích nộ công chúa Ngọc Tụ, nhân tiện lăn tới chỗ Ngọc Tụ để nàng uy hiếp mình như ý nguyện, Lý Thiên Hựu không muốn lo cũng không được. Đương nhiên, nhân tiện lấy luôn miếng ngọc này.

Ảnh Tử lẩm bẩm: - Cũng may mà ta không phải kẻ địch của ngươi. Tính toán vô cùng chuẩn xác, không tiếc làm tổn thương hòa khí của hai nước, ngươi độc lắm.

Vĩnh Dạ bình thản nói: - Mạng tôi đã sắp mất rồi, còn quan tâm tới những việc đó sao? Vả lại, hai nước đang đàm phán, thi hội của Hựu thân vương xảy ra chuyện này, chắc chắn hắn sẽ cố gắng để vãn hồi. Cho dù bảo hắn phải dập đầu tạ tội, tôi nghĩ chắc hắn cũng không dám cau mày. Có điều, Ảnh Tử thúc thúc, nếu không có sự giúp đỡ của người thì không dễ lấy được giải dược vào tay đâu.

Lưng Ảnh Tử càng trĩu xuống hơn. Ông chầm chậm đi ra ngoài, lắc đầu thở dài: - Nếu ngươi chịu tin Nguyệt Phách thì đâu đến nỗi gây ra động tĩnh lớn đến thế?

Vĩnh Đạ sửng sốt, lòng thấy cay đắng. Nguyệt Phách ở trong phủ để giúp Hựu thân vương, nhất định là do sơn cốc phái tới, sao mình có thể dễ dàng tin? Để y biết mình nửa đêm thăm dò phủ Hựu thân vương? Từ miệng Tường Vi biết được nơi ở của Nguyệt Phách, Vĩnh Dạ đã ngay lập tức từ bỏ ý định tìm Nguyệt Phách để xin giải dược.

Giải được độc rồi, nhưng nguyên khí bị tổn thương. Vĩnh Dạ mệt mỏi nằm trên giường, nhắm mắt nhớ lại gương mặt của Nguyệt Phách năm xưa.

Vĩnh Dạ lôi miếng ngọc bội ra ngắm nghía, đây là vật thiết thân của công chúa Ngọc Tụ, Vĩnh Dạ không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì có thể lợi dụng được. Lấy nó rồi thì sẽ phải trả. Vĩnh Dạ ngồi dậy mở cái rương ra, tìm kiếm rất lâu mới thấy một miếng phỉ thúy có chất liệu gần giống, rồi cầm dao ngồi dưới ánh đèn tỉ mẩn khắc gọt. Biểu cảm của Vĩnh Dạ khiến Lý Ngôn Niên hơi hoài nghi rằng phải chăng nước cờ lần này Cốc chủ đã đi sai rồi. Nếu Nguyệt Phách không thể kiềm chế nổi Tinh Hồn thì chỉ có Phong Dương Hề là có thể khiến Vĩnh Dạ trung thành để bảo toàn tính mạng. Nhưng nếu Vĩnh Dạ tìm được người có thể cân bằng thực lực với Phong Dương Hề thì sao?

Tin tức công chúa Ngọc Tụ đích thân tới phủ Hựu thân vương tham dự hội thi thơ đã lan truyền khắp nơi, Đông cung Thái tử Lý Thiên Thụy nghe tin cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng hắn được lập làm Thái tử nhưng trong lòng vẫn âm ỉ một ngọn lửa, Dụ Gia Đế không thân thiết với hắn, ban cho hắn ngôi vị Thái tử chẳng qua là vì thân phận đích tử và thế lực của bên ngoại nhà hắn mà thôi.

Công chúa Ngọc Tụ của Trần quốc tới phủ Hựu thân vương, nếu Lý Thiên Hựu cầu hôn nàng, có sự hỗ trợ của Trần quốc thì vị trí Thái tử của mình còn ngồi được bao lâu? Lý Thiên Thụy chỉ hận không thể bóp nát cái ly ngọc trong tay mình.

- H


Polly po-cket