The Soda Pop
Viên Mãn

Viên Mãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325283

Bình chọn: 8.00/10/528 lượt.

nói không sao cả nhỉ! ! ! Lục Hạo anh đừng có cho rằng hôm nay anh như thế này em sẽ… em sẽ… bỏ qua, em cũng chẳng có cách nào với anh…

Lục Hạo khe khẽ cười, tì cằm lên vai của Lương Ngữ Hinh, thật mật nói với cô, tuy không được trả lời, nhưng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều rồi.

Lục Hạo nói: “Lương Ngữ Hinh, hôm nay anh đã bị đánh, lực tay của mẹ anh em không biết đâu, mạnh lắm, anh đã chẳng còn mặt mũi nào ở trước mặt các anh em rồi, con trai bị dọa sợ, ôm chặt lấy anh không buông, lúc đó anh cảm thấy, đáng lắm, cả đời này thật là đáng lắm.”

Loại cảm giác này Lương Ngữ Hinh hiểu, cô rất hiểu, năm đó, dưới áp lực của sự việc lớn như vậy, nếu như không phải là bất ngờ phát hiện sự tồn tại của con trai, hôm nay cô cũng sẽ không chỉ là không thể nói chuyện được.

Cô hơi hơi gật đầu, cho thêm chút muối vào trong nồi, chỉ chỉ vào chỗ rau bên cạnh, cầm một bình dầu thơm hỏi Lục Hạo có cần cho thêm một chút không.

Lục Hạo lắc lắc đầu, “Không cần dầu thơm.”

Được thôi, Lương Ngữ Hinh đặt xuống, cứ để người đàn ông vòng lấy cô như thế này, giống hệt như rất lâu trước đây.

Sự làm nũng của Lục Hạo, giống như sự làm nũng của tất cả đàn ông, đều sẽ xuất hiện ở một loại trường hợp, đó chính là đêm khuya.

Vào lúc đó, anh kéo lấy tay của Lương Ngữ Hinh không để người ta đi, tham lam giống như là chú chó lai sói nhỏ, lòng vòng vây lấy chân của chủ nhân, Lục Hạo nói: “Tiểu Ngữ anh giúp em ôn tập nhé, cơ sở của em vẫn rất mỏng yếu nhỉ, anh là môn sinh được giáo sư Lâm tâm đắc, môn này em nhất định sẽ qua.”

Sau đó, ôn tập một chút, chính là ở trên giường, Lục Hạo lại nói: “Nào, sư huynh giúp em ôn tập luôn cái này một chút.”

Vô sỉ như vậy, nhưng lúc đó Lương Ngữ Hinh cảm thấy, rất hạnh phúc.

Cô cắn lấy bờ môi trước mắt mờ đi, không dám nhìn vào mắt của Lục Hạo, bên tai có hơi nóng ướt át phả vào, Lục Hạo nói: “Xấu hổ rồi?” Anh nhìn xem, xấu hổ ở đâu? Ở đây? Hử? Vẫn là chỗ này?”

Từng chút từng chút, đều là người đàn ông này dạy cho.

**********************************

Tắt lửa, đem rau đổ ra giao cho Lục Hạo, Lục Hạo nheo mắt đi bày bàn ăn, khóe miệng dường như đang cười, nhưng vết đỏ trên mặt thực sự vẫn khiến ngươi ta lo lắng.

Lương Ngữ Hinh đem trứng gà luộc cầm ra, bọc vào khăn tay, đưa cho Lục Hạo.

Lục Hạo nhìn lên trần nhà nói: “Ý gì vậy? Anh không hiểu.”

Lương Ngữ Hinh cũng nhìn trời, nếu như anh nhìn không hiểu ý của em thì trời cũng sẽ sập xuống đó.

Nhưng mà, cũng không nỡ lòng, liền đi đến, đem trứng gà nóng nóng chườm lên mặt anh.

Lục Hạo duỗi tay kéo một cái, Lương Ngữ Hinh trượt ngồi lên trên chân anh.

Lúc này hài lòng rồi, còn bổ sung một câu: “Em ngồi đi, đứng nhiều mệt đó.”

Nhìn nhìn bờ môi hơi trắng bệch của cô gái, lại nói thêm một câu: “Bạn tốt của em đáng ghét quá.”

Lương Ngữ Hinh cẩn thận lấy trứng gà lăn trên mặt Lục Hạo, cách nhau quá gần lúc muốn lùi lại sau một chút, sẽ bị Lục Hạo áp lưng về phía trước, dựa sát chặt vào trước ngực cô.

Cô nói ở trong lòng: Lương Ngữ Hinh mày phải chuyên tâm, người đàn ông đó lấy ánh mắt câu dẫn mày mày chẳng hề nhìn thấy gì cả! !

Trong cặp mắt nhỏ dài của Lục Hạo có thứ dần mở ra, anh nhìn thấy rất rõ ràng, tương lai nên đi như thế nào trong lòng anh cũng rất rõ.

“Lương Ngữ Hinh, em có từng đánh con trai bao giờ chưa?”

Tay Lương Ngữ Hinh dừng lại, sau đó tiếp tục, lắc lắc đầu.

“Nếu như tiểu tử đó khiến em tức giận em đừng có khách khí, cần đánh thì đánh, nhỏ đều là bị đánh thì lớn mới biết hiếu thuận, khi anh còn nhỏ mẹ anh mà bị gọi đến trường học, về nhà anh sẽ bị đánh, Ninh Tử nha đầu chết tiệt đó lại còn ở bên cạnh vỗ tay cười.”

Lương Ngữ Hinh nghe xong cũng cười, dựa vào gần quá, nụ cười của cô ánh đầy trong mắt của Lục Hạo, quá xinh đẹp, Lục Hạo không kìm nén được, hôn hôn lên khóe môi cô.

“Buồn cười?”

Cô lắc đầu, giận dữ nhìn Lục Hạo một cái, nhịn cười.

“Những năm này, em vất vả rồi.” Lục Hạo khẽ than.

Lương Ngữ Hinh lúc đó em nhất định rất sợ hãi, em làm thế nào sống qua được? Đột nhiên không biết nói chuyện em phải làm thế nào? Chỉ cần hễ nghĩ đến trái tim anh liền vô cùng đau đớn.

Trong lòng, đột nhiên rất đầy, giống như muốn trào ra ngoài, những vất vả của quá khứ toàn bộ đều đầy khắp trong tim, Lương Ngữ Hinh nhẫn nhịn, kìm nén.

“Muốn khóc? Vậy thì cứ khóc ra đi, Lương Ngữ Hinh, em nhịn lâu quá rồi, đều tại anh, vào lúc đó…”

Cô bịt miệng của anh lại, không muốn nghe nữa, tuy Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh em thực sự có thể đem tay của em đổi thành môi của em.

Được rồi, cô gái anh cũng không hy vọng em có thể làm được gì.

Mắt của Lục Hạo u oán chăm chú nhìn Lương Ngữ Hinh, tiếp tục nói: “Sau này con trai đi học rồi, anh sẽ dạy con, anh học rất tốt em biết đó, còn nữa, anh cảm thấy cần để con cùng với Tiểu Mễ đến cung thiếu niên học gì đó thì tốt hơn, bây giờ trẻ con áp lực cạnh tranh cũng rất lớn, chúng ta phải để con thích ứng, tuy sau này không hy vọng phải có thành tựu to lớn, nhưng học nhiều một chút thì luôn tốt.”

Lương Ngữ Hinh vốn dĩ chuyên tâm lăn trứng gà nhưng bị một tiếng sét kinh hãi đánh trúng, cô trừng to mắt nhì