
i đằng sau, thế nhưng Lục Hạo lại nói :" Ngồi phía trước đi."
Vì thế Hạo Tử chạy lên đằng trước, Lương Ngữ Hinh lặng lẽ nhích về phía cửa xe một chút.
Lục Hạo cài đây an toàn cho cô, cũng chưa nói câu gì.
Cứ như thế, Ngữ Hinh liền im lặng ngồi yên.
Hạo Tử nói :" Cô xinh đẹp cũng lái chiếc xe to như này!"
Lục Hạo đương nhiên biết Hạo Tử là đang nói tới Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch, giữa hai người anh có thể biết được ai là cô xinh đẹp :" Chú còn rất nhiều xe, lần sau sẽ cho con tới xem."
Hạo Tử kích động, muốn nhào vào ôm Lục Hạo, nhưng bị Ngữ Hinh ngăn lại.
Lục Hạo – người lái Land Rover nhanh như bay, nay lại lái cẩn thận, tốc độ vô cùng bình thường, tuy rằng bình thường anh lái xe rất nhanh, thế nhưng bây giờ anh không dám đi nhanh, bởi vì ngồi trên xe chính là hai người quan trọng nhất của anh.
Khu trò chơi ở thành phố L thưc ra chơi không vui cho lắm, chỉ có vài trò chơi đơn giản, nhưng đối với củ cải nhỏ mà nói, đây quả thật là thiên đường.
" A, a, Hạo Tử muốn đi xe điện đụng! !"
" Mẹ ơi, tới đây xem nè, có thuyền hải tặc đó! !"
" Lục Hạo ơi, chơi cầu trượt chung với Hạo Tử không?"
" Cái thổi bong bóng kia Hạo Tử mua được không? Hạo Tử biết thổi bong bóng rất to! !"
Ngữ Hinh buông tay cậu nhóc ra, để cậu nhóc tự chơi trong thiên đường trò chơi.
Ngữ Hinh đi tới ven đường mua một bình thổi bong bóng, nhẹ nhàng thổi ra, những chùm bong bóng dưới ánh sáng mặt trời ánh lên nhiều màu sắc, bay lả tả trong không khí, Hạo Tử đứng dưới làn mưa bong bóng, bàn tay nhỏ bé vươn ra hứng lấy, cười khanh khách vui thích.
" Mẹ, con muốn nữa!" Cậu nhóc lại yêu cầu nữa.
Ngữ Hinh bây giờ đã nghẹn đỏ mặt, không khí hô hấp không đủ mất rồi.
" Để anh làm cho." Lục Hạo nhận lấy, chấm nước xà phòng, tiếp tục thổi khí, làm củ cải nhỏ vui sướng nhảy nhót.
Tuy rằng không phải là miệng đối miệng, thế nhưng tình cảnh này lại khiến Ngữ Hinh quay đầu đi, khuôn mặt lúc trước đó đã đỏ, bây giờ lại càng đỏ hơn.
" Ha ha, Lục Hạo lợi hại quá! !"
Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính mắt, tuy rằng chỉ là một câu nói của con trẻ, nhưng là con trai anh đây đang ngưỡng mộ anh đây đó nhá, anh đây thật là sung sướng!
Hạo Tử nhào vào lòng Ngữ Hinh, nói :" Mẹ ơi, Hạo Tử có ngoan không?"
Ngữ Hinh chưa biết cậu nhóc muốn gì, bèn nhẹ nhàng gật đầu.
"..." Hạo Tử có thể ăn kem không?" Trọng điểm chính là việc này.
Cậu bạn nhỏ này quá thông minh tinh quái, khiến cho Lục Hạo nhớ về bản thân anh, khi anh còn nhỏ, có như vậy không ta?
Về vấn đề ăn kem, anh hoàn giao cho cho Ngữ Hinh giải quyết.
Ngữ Hinh lắc đầu, lấy trong túi ra một cái bình thủy, bên trong là nước ấm mà cô đã chuẩn bị sẵn.
Hạo Tử cúi đầu, dạ nhỏ một tiếng.
Lục Hạo đứng ở bên cạnh nhìn hai người, anh cảm thấy tự hào vô cùng, củ cải nhỏ nhà anh thật biết nghe lời! Anh đi qua xoa đầu củ cải nhỏ, nói :" Buổi chưa chú mời cháu ăn đồ ngon nhé!"
Nhưng mà trong lòng cậu bạn nhỏ này, đồ ăn ngon là gì? Đáp án chính là: McDonald!! Nhưng mà Lục Hạo đâu biết, anh cũng chưa tiếp xúc nhiều với cậu nhóc, nên không biết cậu nhóc thích ăn cái này, anh tính đưa hai mẹ con đi ăn chút đồ ăn dinh dưỡng thế nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Hạo Tử, anh lại dễ dàng thỏa hiệp, anh hỏi Ngữ Hinh :" Được không?"
Ngữ Hinh kiên định lắc đầu, vì thế kế hoạch vẫn không thể nào thay đổi được, vẫn là đồ ăn nhà nông, thế nhưng khi xe đi ngang qua cửa hàng McDonald, biển hiệu của nó ánh lên trong ánh mắt của Hạo Tử.
" Mẹ, bên trong đó có thật nhiều người."
"..."
" Ô, mẹ ơi, trong đó có rất nhiều bạn giống con."
"..."
"Tiểu Mị nói gà rán McDonald ngon lắm! !"
"..."
Thật sự Lục Hạo rất muốn dừng xe lại, không phải chỉ là đùi gà rán thôi sao? Con trai anh muốn ăn mà!
Thật đáng thương quá đi! !
Nhưng Ngữ Hinh lại lắc đầu, hơn nữa cô còn cúi đầu xuống, ôm lấy mặt củ cải nhỏ, làm cho cậu nhóc không thể nhắm mở được, hôn chụt lên môi cậu nhóc một cái.
Cuối cùng cũng qua giai đoạn nguy hiểm rồi, Lục Hạo thở dài một hơi, anh phải làm sao bây giờ? Về sau vợ và con trai, biết nghe ai đây? Muốn Lương Ngữ Hinh nói thế nào là thần kì? Cô cảm thấy bây giờ chính là thần kì.
Rõ ràng người đàn ông này nói muốn dỗ con ngủ, thế nhưng chính mình lại ngủ mất tiêu, anh nằm trên giường của cô, mắt kính lệch qua một bên, trong lòng anh đang ôm một bạn nhỏ, bên thì hấp háy đôi mắt có lông mi thật dài đánh giá người đàn ông đang ôm mình ngủ, một bên thì quay sang nhìn lén mẹ.
Ngữ Hinh xác định Lục Hạo đã ngủ say rồi, bèn đi qua, nhẹ nhàng thổi phù trên mặt con trai, cậu nhóc không nhịn nổi cười, cái bụng nhỏ nhấp nhô, đưa tay chạm vào mặt cô, bình thường nói chuyện ầm ĩ là thế, thế mà bây giờ lại thỏ thẻ nói :" Mẹ ơi, chú đang ngủ, chúng ta đừng làm ồn."
Nhưng mà anh ngủ trên giường của cô, làm sao bây giờ?
Buổi tối đồ ăn bọn họ ăn rất ngon, Hạo Tử thấy đùi gà liền quên sạch cánh gà chiên McDonal mà cậu nhóc tưởng rằng là đùi gà chiên, cắn mấy miếng đùi gà thơm ngào ngạt, sau khi ăn no ợ một cái liền được Lục Hạo bế lên lầu, lúc đó anh nói với cô :" Để anh dỗ con ngủ, em đi tắm đi, cả ngày hôm nay đã mệt mỏi rồi."