
a Hạo Tử! !”
“Bố mẹ kết hôn rồi, chúng ta không thể dùng chung một cái tên nữa bảo bối à!”
“…” Được rồi, cậu nhóc vốn dĩ rất vui vẻ cũng không cười nữa, cụp đầu xuống phía trước chiếc bụng tròn, lông mi dài dài rủ xuống, chiếc miệng chu ra.
Lục Ninh thấy đau lòng, nhanh chóng bước đến đón lấy người, nhưng một giây sau đó lại bởi vì quá nặng nhanh chóng đặt vào trong lòng Chiêm Nghiêm Minh và miệng cũng hung dữ nói: “Không được như thế này!”
Đúng mà, vừa mới bị ép tiếp nạp một cái đuôi nhỏ vẫn chưa được sinh ra đã có mỹ danh là Tiểu Tiểu Hạo, bây giờ lại sắp bị ép đi đổi mất cái tên mình đã dùng 7 năm trời… như thế này làm sao có thể bảo người ta không đau lòng chứ! ! !
Lương Ngữ Hinh cũng không đón lấy con trai từ trong tay Chiêm Nghiêm Minh, bởi vì cô biết mình không ôm được nổi bao lâu, cứ đặt ở trong lòng của người em rể cao lớn thì ổn thỏa hơn, sau đó, xoa xoa mái tóc được chải kiểu ba bảy rất gọn gàng của con trai nói: “Bố đã nghĩ ra một cái tên rất hay cho chúng ta, ừm, mẹ cảm thấy, còn hay hơn cả cái tên gốc kia, con trai, có muốn thử một chút không?”
Được thôi, dù sao đối với mẹ mà nói đổi tên cũng dễ dàng giống như thử quần áo vậy, cậu bạn nhỏ Hạo Tử còn có thể nói gì? Cậu trước nay đều là em bé hiểu chuyện lại ngoan ngoãn mà! !
Khe khẽ gật gật đầu, nói: “Được.”
Sau đó, ngoan ngoãn như thế này, khen thưởng là cần thiết, Lục Hạo nói: “Bố đưa con đi đến chỗ hay!”
Thế là đồng chí Lâm Tịch đổi sang bộ đồ mặc ra ngoài, khoác tay ông xã, đi dẫn đầu tiên.
Chiêm Nghiêm Minh đem trả lại con trai cho Lục Hạo tự ôm, vòng tay ra dắt Lục Ninh, vừa gọi điện thoại giải quyết chút việc.
Lục Hạo chỉnh sửa chiếc áo sơ mi ở phần cổ áo của con trai một chút, nói một câu: “Thật đẹp trai!”
Vẫn là không có nụ cười, Hạo Tử lạnh nhạt quay đầu, nằm bò lên chiếc vai rộng lớn của bố, hai cánh tay béo nhỏ bám vào cũng rất uể oải.
Lương Ngữ Hinh cảm thấy không biết nên làm thế nào lắm, khi cô còn nhỏ chưa từng đổi tên, không thể tưởng tượng ra được tâm trạng của con trai bây giờ, có phải là… không thoải mái giống như bị cướp mất đồ chơi không?
*****************************************
Trước khi ra ngoài, Lục Hạo nói với đám cầm thú vừa sáng sớm đã đến hóng chuyện này: “Tụ họp gia đình, mọi người ai về nhà lấy đừng có bám theo anh, ờ, còn cả Pháo Pháo cậu đừng có diễu qua diễu lại trước mặt anh nữa, anh cũng ớn lạnh cậu là kẻ độc thân già cả ngày lởn vởn với bọn anh!”
Đại Pháo bị đã kích rồi, rất yếu ớt lùi ra sau hơn nữa tâm trạng rầu rĩ, nhưng Lục Ninh đi ngay phía sau đá mạnh một cái miệng lẩm bẩm một câu: “Bây giờ chị nhìn thấy lão già độc thân là chị buồn nôn!”
Sau đó, cười gian xảo nhìn vào mắt của Lục Hạo: “Anh trai~ đúng không ~ ạ”
Lục Hạo chẳng đếm xỉa, “Món nợ tối qua chúng ta từ từ tính, em là e gái ruột của anh thì không cần tính toán nhiều như vậy.”
Ý nghĩa của câu nói này, anh không thể tính toán với các anh em thì chứng tỏ anh không đủ phóng khoáng, Ninh Tử em là em gái ruột của anh anh cũng sẽ không cần cân nhắc đến vấn đề có phóng khoáng hay không gì đó!
Lục Ninh sợ hãi run rẩy! Vùi mặt vào trong lòng Chiêm Nghiêm Minh không ra nữa.
Lúc này, Đồng Tiểu Điệp nhìn thấy đã sắp bị gạt bỏ liền giơ tay lên, ngọt ngào nói: “Anh Lục Tử em cùng đi có được không ạ? Buổi trưa ăn gì vậy? Vừa rồi bác Lục nói muốn bọn em ở lại buổi trưa cùng nhau ăn cơm!”
Tông Chính Hạo Thần kéo tay cô gái của mình lại, “Hôm qua chúng ta cũng nói không ít lời, cho nên bây giờ vẫn là đừng có đến gần Lục Hạo thì tốt hơn.”
Quản Tử đi ở sau cùng xí một tiếng: “Tôi cứ đi cùng cậu muốn làm thế nào? Đến đánh tôi à, đến đi! Đánh vào mặt của tôi Tiểu Dịch nhà tôi sẽ không tha cho cậu! !”
Thế là cuối cùng, cả đám vẫn lật đật lật đật đi theo hết, trạm đầu tiên, đổi tên cho Hạo Tử.
Phòng làm việc vốn dĩ cũng không nhỏ lúc này thì rõ ràng là phải hơi chen chúc rồi, hơn nữa đứng ở bên trong này đều là những nhân vật lớn!
Lục Hạo rồng bay phượng múa viết xuống mấy chữ, Hạo Tử cầm lên nhìn nhìn, đọc không hiểu, khó quá, nhìn sang phía mẹ, Lương Ngữ Hinh mỉm cười, “Có thích không?”
Không có câu trả lời, Hạo Tử tiếp tục cảm xúc sa sút.
Sau đó, trạm thứ 2, cần thiết, chỗ đồng thời có thể khiến con trai và Đồng Tiểu Điệp vui mừng.
Lục Hạo xoa cằm ôm lấy Lương Ngữ Hinh, nghe cô gái của mình đang tán thưởng ở bên tai: “Ông xã vẫn là anh thông minh!”
Đương nhiên, anh đương nhiên thông minh, con trai anh giận rỗi chút xíu làm sao anh có thể không xử trí được chứ!
Nhưng mà, vẫn cần phải nói một chút lời sến: “Bà xã em cũng rất tuyệt, áo len đan rất đẹp!”
Lâm Tịch cũng cảm thấy cần biểu hiện một chút, lén lén nói với Lục Quang Vinh: “Vinh Vinh à, em cũng học đan áo len cho anh nhé!”
Lục Quang Vinh đang suy nghĩ xem, phải biểu đạt thế nào mới không làm tổn thương đến trái tim hiền lành của tiểu lão thái thái căn bản không có chút năng khiếu làm thủ công gì cả, cuộc đời này đến rau cũng chưa từng xào qua nhưng trước nay chưa từng bỏ cuộc?
*******************************************
Bên cạnh khu trò chơi của tiệm Mcdonal bị chiếm lĩnh tr