
ỏ biến thành cô bé lọ lem.”
Lương Ngữ Hinh lúc này thật sự cảm thấy duyên phận chính là thứ đã được trú định sẵn trong số mệnh, bọn họ khi đó chia lìa nhau, mỗi người nếm trải một cuộc sống khác nhau, bây giờ trùng phùng, giữ chặt lấy nhau.
“Gia đình cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy anh thấy hơi tức giận vì cô ấy không nói cho anh biết, đợi đến sau này khi anh làm thế nào cũng chẳng thể tìm được người thì đến tức giận cũng không nỡ nữa, sợ hãi rằng cô ấy một mình không có ai chăm sóc thì phải sống như thế nào? Không có anh ở bên cạnh chuyện lớn như vậy cô ấy phải làm thế nào? Anh đến trường học đi tìm tư liệu của cô ấy, chẳng có gì cả, cô ấy đã thôi học rồi, trước đây anh chỉ cần xung quanh có bọn Hạo Tử, Quản Tử ở bên cạnh thì cảm thấy bản thân mình không có gì là không thể làm được, nhưng mà vào lúc đó thật sự cảm thấy, anh chẳng cần gì nữa cả, đem tiểu cô nương đó quay về là được rồi.”
Lương Ngữ Hinh thường thường không dám nghĩ nhưng lại vẫn cứ nghĩ đến, năm đó Lục Hạo đã sống như thế nào? Anh có hận đến chết việc cô không từ mà biệt không? Hôm nay nghe thấy rồi, hóa ra, anh muốn đem cô quay về.
Thỏa mãn rồi, mình vẫn luôn yêu người đàn ông này trong suốt mấy năm nay, thỏa mãn rồi.
Lục Hạo ôm lấy Lương Ngữ Hinh càng chặt hơn, muốn đem trái tim nóng bỏng của mình kề sát gần vào lưng của cô, thời gian từng chút từng chút qua đi, cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian này.
Lương Ngữ Hinh biết, lời của Lục Hạo vẫn chưa nói xong, nhưng cô không biết, sự việc sau đó sẽ phức tạp như vậy.
Lục Hạo nói: “Sau khi anh quay về biết được gia đình của cô gái nhỏ đã xảy ra chuyện liền bảo người đi điều tra một chút, mảnh đất của gia đình cô ấy bị chưng dụng, tuy là nhà nước chưng dụng, nhưng người chủ quản khi đó một tay mượn sự việc này thu lợi, dần dần leo cao, chỗ ngồi rất vững, hạnh phúc vốn có của cô gái nhỏ, trở thành phú quý của kẻ khác.”
Lương Ngữ Hinh không biết những uẩn khúc lắt léo bên trong, nhưng Lục Hạo chỉ cần dùng mũi là có thể ngửi ra được điều khác thường rồi, làm sao lại đột nhiên làm đảm bảo cho người khác? Ông Lương làm ăn kinh doanh lớn làm sao có thể không có tính toán? Còn nữa, làm sao lại đột nhiên liền đem đặt cược toàn bộ dẫn đến phá sản?
Vốn dĩ, sớm đã có người nhắm trúng mảnh đất của Lương gia, Lương gia làm kinh doanh máy kĩ thuật khởi nghiệp, ở trong thành Bắc Kinh tuy không coi là có tiền nhất nhưng cũng là doanh nghiệp tư nhân ổn ổn định định, bị người ta có lòng ôm chủ ý xấu từng chút từng chút phá hoại, đất đai hiện tại, khắp nơi đều tấc đất tấc vàng, mảnh đất vốn dĩ ông Lương chẳng tốn bao nhiêu tiền mua được đến giờ xây dựng thành khu công nghiệp, kéo theo đó là tốc độ phạm vi phát triển của cả một ngành nghề.
Lương Ngữ Hinh không quay đầu, không nhìn vào bức tường trắng trước mặt, xa xăm nói với Lục Hạo: “Bất luận là như thế nào, cái chết của bố mẹ là sai lầm của em.”
“Không phải!” Lục Hạo kiên quyết phủ định, “Nguyên nhân không phải là em, hậu quả cũng càng không thể nào là em!”
*********************************************
Bất luận là Lục Hạo hết lần này đến lần khác tẩy não cho Lương Ngữ Hinh như thế này, nhưng ở trong lòng của cô, vẫn có một dấu ấn rất sâu đậm, vĩnh viễn chẳng thể xóa mờ, vết thương lõa lồ xấu xí, chẳng thể khép miệng được.
“Tiểu Ngữ…” Lục Hạo đau lòng, không có biện pháp cầm máu nào tốt hơn, chỉ có thể lấy chính mình làm mồi dẫn, nói với Lương Ngữ Hinh một câu: “Sau 6 năm anh lại gặp được cô gái nhỏ, khi đó có một cậu bé đáng yêu ôm lấy chân của cô ấy gọi mẹ ơi anh liền tức giận, rất tức giận, nhưng mà sau đó Quản Tử nói cho anh biết con trai của cô gái nhỏ của anh không có bố, anh liền càng tức giận hơn, Lương Tiểu Ngữ em biết con người anh đây không dễ dàng gì mà tức giận chứ? Khi đó anh hận là không thể tìm được tên khốn lòng lang dạ sói không phải là đàn ông kia để đánh cho một trận mới được!”
Tâm trạng của Lương Ngữ Hinh tốt hơn lên cùng với việc Lục Hạo đem bản thân mình nói thành tên lòng lang dạ sói, cô đã cười, lén lút, không thể để người đàn ông này phát hiện.
“Muốn cười thì cười ra đi!” Lục Hạo nhướn nhướn lông mày.
“Sau đó anh tìm được gã lòng lang dạ sói đó rồi?” Lương Ngữ Hinh nhịn cười hỏi, cảm thấy lòng ruột của mình cũng xoắn lại rồi. Không cam tâm, nhưng lại chẳng biết làm thế nào, Lục Hạo ừm một tiếng.
“Không nghe thấy.” Lương Ngữ Hinh nói.
“Ừm! Tìm thấy rồi! Hóa ra anh chính là tên lòng lang dạ sói đó Lương Tiểu Ngữ em vui mừng rồi chứ?! !”
Lương Ngữ Hinh rất thành thực gật gật đầu, “Vui mừng rồi.”
Lục Hạo thấy tấm tức, nhưng lại thoải mái, đây là một loại tâm trạng kì quái chỉ có anh mới có thể thể nghiệm được.
Lương Ngữ Hinh, em vui mừng là tốt rồi, em đưa con trai của anh đến trước mặt anh còn giả ngốc nửa đêm quay về anh cũng chẳng ngủ nổi, những thứ khác anh sẽ không truy cứu nữa!
“Anh… anh cảm thấy 6 năm đã trôi qua lại gặp lại cô gái nhỏ đó có cảm giác gì? Cô gái nhỏ đó có phải là biến thành xấu xí rồi không?”
Lục Hạo nghe thấy vấn đề có chút bất an của cô gái, khóe miệng mang nụ cười, “Đúng thay đổi rồi.”
L