Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324165

Bình chọn: 10.00/10/416 lượt.

g nhắc và gượng gạo.

Từ đầu tới cuối, anh vẫn hờ hững nhìn cô, vẻ mặt nhuộm đầy dục vọng cũng chả có.

Không biết có phải Phan Lôi bị ảo giác không, cô cảm thấy đêm nay Lục Chung dùng sức hơi mạnh, mờ mờ ảo ảo, trong ánh mắt còn có một tia hung ác nham hiểm mà cô không nhìn ra.

Chẳng qua khó chịu quá, cho dù là con cừu cũng sẽ nổi giận.

Phan Lôi cũng không phải búp bê mặc cho người ta xâu xé.

Rốt cuộc cô chịu không nổi, đột nhiên sức lực đến từ lúc nào để cô bật dậy đẩy Lục Chung ra, lảo đảo chạy về phía trước.

Nhưng, chưa chạy được mấy bước, hình như cô nghĩ tới điều gì đó, từ từ quay trở lại, ngồi xổm trước ngăn tủ ở đầu giường, tìm nửa ngày, mới lấy ra một cái bình.

Phan Lôi từng đọc trên một diễn đàn nổi tiếng, đôi khi mật đạo của phụ nữ không thể tiết đủ dịch thể bôi trơn, lúc này phụ nữ rất cần sự hỗ trợ —— chất bôi trơn.

Phan Lôi không còn cách nào, cầm chất bôi trơn giơ trước mặt Lục Chung, chuyện này hình như có chút xấu hổ, đặc biệt dưới mối quan hệ lạnh nhạt này, bọn họ lại chuẩn bị một vật nóng bỏng thế.

Khuôn mặt Phan Lôi thoáng ửng hồng.

Nhưng cô không muốn vì sĩ diện mà làm khổ bản thân, cúi đầu, cô không nhìn nét mặt Lục Chung, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

"Em... Em hơi đau... Dùng... Dùng cái này được... Được không?"

Khoảnh khắc ấy giống như một thế kỷ.

Bầu không khí trong phòng dường như ngưng đọng.

Phan Lôi không dám ngẩng đầu, cũng chẳng dám nhìn nét mặt Lục Chung.

Có lẽ, Lục Chung không biết bộc lộ tình cảm.

Cho tới bây giờ, vẻ mặt anh trừ lúc đó kinh ngạc sau khi từ trên người cô bò dậy, về sau vẫn luôn hờ hững.

Kể cả bị Lục Thanh Dương cha anh chỉ vào mũi mắng anh là đứa con bất hiếu sau đó giáng một cái tát lên mặt anh, kể cả bị Lục Tư đoạt vị trí người nắm quyền, kể cả đẩy đứa em dâu như cô đây qua cho anh, vẻ mặt anh vẫn hờ hững

Mơ hồ mang theo chút trào phúng.

Thời gian một thế kỷ đã qua.

Phan Lôi cảm giác ngón tay mình lướt qua một tia ấm áp.

Kỳ lạ, Lục Chung là một người lạnh như băng, khi bọn họ triền miên cơ thể anh cũng lạnh như băng, nhưng đôi tay lại ấm áp.

Anh nhận cái bình trên tay cô, trong lòng Phan Lôi vui vẻ, đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy cái bình tinh xảo bay một đường cung hoàn mỹ vào góc phòng.

Chồng cô Lục Chung, cả người chỉ mặc độc mỗi chiếc quần lót được cởi ra, cúi đầu còn có thể thấy vật nóng cứng rắn của anh, nhưng ở trước mặt cô, anh bình tĩnh di chuyển lên xuống vật nóng ấy vài cái, đến khi chất màu trắng đục được phun xuống giường trước mặt Phan Lôi, anh mới thản nhiên nhặt giấy vệ sinh ở bên cạnh lau tay, thuận tiện lau sạch vật mềm nhũn của bản thân, cuối cùng quần áo chỉnh tề đi ra cửa.

Anh chưa bao giờ qua đêm ở phòng cô.

Phan Lôi cũng chưa bao giờ miễn cưỡng.

Nhưng, đây là ý gì.

Cảm thấy dùng chất bôi trơn là sỉ nhục anh, thà anh tự giải quyết bằng tay chứ không cần cô.

Có lẽ, trong lòng anh, cô còn không bằng đôi tay đó.

Vậy mỗi đêm anh đến đây làm gì? !

Ngay sau khi cửa được đóng lại, Phan Lôi dè dặt ngồi trên giường, trong lòng thoáng mất mát.

Nhưng càng thấy nhẹ nhõm hơn.

Mặc kệ thế nào, đêm nay cũng trôi qua bình an.

Chẳng qua, đêm nay, giấc ngủ của Phan Lôi không tốt như vậy.

Thậm chí cô mơ thấy một vài chuyện trước kia.

Cô mơ thấy năm cô 10 tuổi, bị rơi xuống biển. Nước biển từ bốn bề tràn vào, mũi mắt tai cô đều bị nước biển bao bọc.

Cảm giác nghẹt thở rất khó chịu, cô nghĩ rằng bản thân sẽ chết ở nơi này.

Nhưng, rất nhanh cô được một đôi tay kéo lên, gương mặt mỉm cười xuất hiện trước mặt cô.

"Em gái, em không sao chứ? Aizz, em đừng ngất mà..."

Sau khi tỉnh lại, Phan Lôi mất đi toàn bộ ký ức trước năm mười tuổi, cũng tra không ra rốt cuộc nhà nào đánh mất cô, về sau được ông Lục thương tiếc mang cô về nhà họ Lục.

Phan Lôi bệnh nặng một trận, quên mất cha mẹ mình là ai, chỉ nhớ người cứu cô khi ấy là Lục Tự - nhị thiếu gia nhà họ Lục.

Nói là nhị thiếu gia, thật ra Phan Lôi hiểu rõ, Lục Tự tồn tại rất gượng gạo ở cái nhà này.

Giống như cô.

Làm đứa con riêng của người đứng đầu nhà họ Lục - Lục Thanh Dương, anh là nhị thiếu gia danh không chính ngôn không thuận.

Bởi vì, Lục Thanh Dương ở rể, tiểu thư Lục gia Lục Phi Nhã mới chân chính là người đứng đầu, mà Lục Phi Nhã chỉ sinh Lục Chung nên chỉ có Lục Chung mang dòng máu chính thống của nhà họ Lục.

Nhưng, rất nhiều năm sau, có lẽ Lục Phi Nhã ở dưới suối vàng cũng không ngờ được.

Đứa con ruột của bà sẽ trở thành người câm.

Còn bởi vì một bé gái mồ côi được Lục gia nuôi dưỡng nên mất quyền lợi trở thành người đứng đầu chân chính.

Thậm chí, trời xui đất khiến người phụ nữ của em trai ngủ sai chỗ.

Có lẽ, hết thảy đều là vận mệnh.

Một đêm gặp ác mộng, nhưng đồng hồ sinh học khiến Phan Lôi đúng bảy giờ rưỡi rời giường.

Năm nay cô học năm tư đại học, bởi vì đính hôn và kết hôn còn có sự kiện đêm tân hôn kéo dài hơn nửa năm, nên học phần vẫn chưa hoàn thành, do đó chương trình học của năm tư còn không ít.

Giờ lên lớp của cô là 8 giờ, hiện tại chỉ còn nửa tiếng.

Cô chuẩn bị xuống lầu gặm bánh mì thuận tiện trốn người, nhưng lúc xuống lầu, Lục Chung đã ngồ


Ring ring