
cũng muốn chơi một chút.
“Hắc, bé Ngai Ngai, đang làm gì đấy?”
Phan Dụ hết sức phấn khởi tiến tới, một cặp móng còn chưa vỗ được mông Trần Ngai Ngai, dọc đường liền bị mẹ Phan Dụ chặn lại.
“Tay chân con vụng về, đừng vỗ hỏng cháu mẹ.”
“… Mẹ…” Phan Dụ cực kỳ uất ức, “Có phải con ở cái nhà này càng ngày càng chẳng ai muốn thấy không? Bối Bối vô ơn ghét con, giờ mẹ cũng ghét con, con có phải ruột thịt không?”
“Ai biết được…”
Mẹ Phan Dụ nhìn hắn một cái, “Mẹ bảo con khuyên Bối Bối về nhà, không
phải bảo con uy hiếp người ta! Con không thấy ba tháng nay nó về, ngày
nào cũng không vui sao…”
“Hừ… Mẹ, mẹ đi làm người tốt đi… Dù sao kẻ xấu đều do con đóng mà…”
“Con trai ngoan! Có nghĩa khí!”
“…”
Bất quá, đợi một hồi, mẹ Phan Dụ lại ngẩng đầu, “Nhà họ Lục bên kia thực sự không có tin tức gì?”
Phan Dụ tựa vào ghế salon, lười biếng ngáp một cái.
“Ai biết đâu… Tên kia một bụng ý xấu, ai biết tâm tư hắn chứ.”
“Nó ở chỗ nào con phá…” Mẹ Phan Dụ lườm hắn, “Có điều, kéo dài vậy cũng
không phải cách, con đón Bối Bối về, con cần phải gánh trách nhiệm làm
cho nó vui vẻ…”
“Này… Mẹ, không cần hãm hại con trai thế…”
Mẹ Phan Dụ bày bộ dáng được ăn cả ngã về không, “Mẹ chỉ nói đến đây
thôi, mẹ không muốn thấy Bối Bối không vui. Tuy ba con không nói gì,
nhưng thực ra trong lòng ông ấy cực kỳ để ý, khi còn bé ông ấy hiểu Bối
Bối nhất, giờ trở về lại càng xem như thịt trong lòng bàn tay…”
Hóa ra con gái của hai người này là bảo bối trong tay, còn con trai thì là cỏ cây chả ai thèm sao?
Phan Dụ ở trong lòng thở dài, ánh mắt hướng lên lầu.
Cắt, chẳng phải muốn đàn ông à.
Vậy hắn tìm cho cô một người đàn ông không được ư.
Đủ loại cao to giàu có đẹp trai, ăn đứt ngây ngô đáng yêu, hắn không tin không thể làm Trần Bắc Bắc vui vẻ.
[1'>Zombie fan [僵尸粉'>: Hay còn gọi là spam fans, hay fake followers.
Chủ blog, hay chủ account phải bỏ tiền ra mua để tăng lượng followers
cho blog hoặc tài khoản mạng xã hội, một cách để chứng tỏ sự nổi tiếng
của bản thân.
[2'> Tài khoản V [大 v'> ý chỉ các tài khoản VIP có 5 triệu người theo
dõi trở lên. Trước tên tài khoản đều có chữ V, để đánh dấu đó là tài
khoản VIP. Trần Bắc Bắc đâu vui vẻ nổi. Đặc biệt là kể từ ngày đó, Phan Dụ lấy lý
do muốn giải sầu cho cô, bề ngoài nói mang cô ra ngoài chơi nhưng thật
ra là một loại xem mắt trá hình.
Trần Bắc Bắc vốn đã hạ quyết tâm, ra ngoài nói không chừng đổi mới một ít cảm giác tồn tại, có thể giảm bớt nỗi nhớ Lục Chung.
Nhưng còn chưa giảm bớt nỗi nhớ Lục Chung, Trần Bắc Bắc lại phiền não
khi bị Phan Dụ giới thiệu tới tấp cho cái gọi là thanh niên tài giỏi đẹp trai.
Tên Phan Dụ này, không cho thể để cô bớt lo sao? Thanh niên tài giỏi đẹp trai? Bộ nhìn cô đói khát lắm hả?
“Em không muốn ra ngoài!”
Hôm nay, Trần Bắc Bắc có chết cũng không ra.
Trong khoảng thời gian này, với các cách thức trùng hợp cô liên tục gặp
gỡ hơn mười người gọi là thanh niên tài giỏi đẹp trai, song Trần Bắc Bắc thực sự chả có hứng thú.
Chẳng những không có, còn rất phiền chán.
Phan Dụ làm không biết mệt với lần này, nhướng mày, nét mặt tương đối
muốn ăn đòn, “Lẽ nào em không thấy rất lạc thú sao? Mỗi lần thấy bọn họ
bị em dọa chạy trối chết, anh đều cảm thấy rất thú vị.”
“Rất thú vị cọng lông!” Trần Bắc Bắc nóng nảy, “Dù sao em cũng không đi, muốn đi thì anh đi đi…”
“Em muốn đi cũng không đi được rồi, gần đây chỗ thanh niên tài giỏi đẹp
trai vừa nghe đến tên em đều chạy trối chết, chắc trong thời gian ngắn
chả ai dám tới cửa đâu.”
Lúc này Trần Bắc Bắc thở dài một hơi.
“Vậy anh còn qua đây làm gì?”
“Có làm gì đâu, tâm sự với em gái thân yêu của anh không được sao?”
Trần Bắc Bắc bày bộ dáng ‘em không muốn nói chuyện phiếm với anh, anh mau mau biến khỏi tầm mắt em’.
“Được rồi…” Phan Dụ giơ tay đầu hàng, “Là mẹ bảo anh mang em ra ngoài
giải sầu, bảo anh sang đây nói với em một chút. Lần này không phải xem
mắt, là một nhà chúng ta ra ngoài chơi.”
Nghĩ đến không phải xem mắt, Trần Bắc Bắc cũng thoáng động lòng.
Cô ở nhà ngây ngô phiền muộn không ngớt, cũng muốn ra ngoài tí.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, mẹ Phan Dụ dẫn cô ra ngoài giải sầu, lại là ra biển.
Thành phố biển, ý nghĩa như tên, một thành phố ven biển.
Nhà họ Phan có một du thuyền to xa xỉ, Trần Bắc Bắc luôn luôn biết.
Nhưng cô ghét biển, không muốn dính một chút xíu quan hệ nào với nó.
Nhưng mẹ Phan Dụ cố tình, “Bối Bối, con không thể mãi mãi sợ biển, lần
này mẹ mang con ra ngoài, chỉ để con biết, không cần sợ, ba mẹ còn có
anh hai, vẫn sẽ ở bên cạnh con.”
Trần Bắc Bắc dừng một chút, tầm mắt chuyển qua Phan Dụ ở cách đó không
xa, người đàn ông bình thường hệt như lưu manh lúc này vẫy tay với cô,
trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
Trần Bắc Bắc từng nghe mẹ Phan Dụ nói, Phan Dụ vẫn canh cánh trong lòng
chuyện lúc còn bé không bảo vệ tốt cho cô, bề ngoài anh cười toe toét
giống như không quan tâm chuyện gì, nhưng thực ra rất che chở cô rất
thương cô.
Kỳ thực Trần Bắc Bắc biết chứ.
Khi cô và đám người gọi là thanh niên tài giỏi xem mắt, Phan Dụ luôn luôn