The Soda Pop
Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322970

Bình chọn: 8.5.00/10/297 lượt.

hảy dựng lên – “A, Elvis Tịch!”

Tịch Si Thần bởi….một tiếng gọi này, đang đi lướt qua tôi liền dừng lại, ánh mắt nhìn về phái John.

“Thật là trùng hợp mà, Tịch tiên sinh, có thể gặp được anh ở đây!”

Tịch Si Thần nhíu nhíu mày, còn đang nhớ lại, sau đó thực sự cũng nghĩ ra được – “John – Feld?” – Giọng điệu chậm rãi lạnh lùng.

“Đúng vậy, Tịch tiên sinh vẫn nhớ, đó là vinh hạnh của tôi.”

Tịch si thần như thể lơ đãng liếc mắt nhìn một lượt người ngồi trước bàn ăn, sau đó quay về phía John nhẹ nhàng gật đầu – “Xin lỗi không tiếp được.” – Giọng nói bình thường khách khí xa cách.

Nhìn bóng dáng cao gầy ấy biến mất đằng sau hàng ghế đầu hành lang, tôi mới ngồi xuống, không biết là cố tình hay vô ý, khi anh vừa mới đi lướt qua tôi, những ngón tay lạnh như băng lướt qua lưng tôi, lưu lại một mảnh lạnh lẽo……….Bất giác tôi đưa tay xoa lên nơi ấy, hơi lạnh còn đọng lại.

“John, người đó………….”

“Elvis Tịch, CEO của Thành Nghiệp, tính ra là ông chủ của mấy người đấy.” – John trả lời.

“Cái này ông không cần nói chúng tôi cũng biết, tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc mà.” – Trần Lâm Lâm cười nói.

“Tôi đã từng xem rất nhiều bài viết về anh ta.” – Amy cũng hiếm hoi phụ họa.

“Boss, sao ông có thể quen được với anh ta, ý tôi là làm sao mà anh ta cũng biết ông, dù sao, nhân vật như vậy……………..”

John cười ha hả – “Anh ta là người đầu tiên tôi muốn theo đuổi.”

Mọi người xôn xao.

“Bị từ chối hả?”

John cười cười – “Lúc ban đầu không biết thân phận của anh ta, khi gặp là ở ngoài tổng công ty, đuổi theo anh ta để mời làm người mẫu cho tôi, chỉ chưa thấy ai có thể lạnh lùng đến vậy, nhưng mà sau đó, ha ha, không dám đi nữa, đặc biệt sau khi biết anh ta là ông chủ của ông chủ của mình, tôi nghĩ, tôi vẫn còn muốn giữ một ít công ăn việc làm.”

“Nhìn qua đúng thật là loại người không dễ tiếp cận.” – Trần Lâm Lâm chống cằm nói theo.

“Nhưng mà nói thật, anh ta thật là xuất sắc, lắm tiền, đẹp trai, còn gì nữa nhỉ………………chậc, như ở trong tiểu thuyết đi ra.” – Cô gái lại xuýt xoa khen ngợi.

“Muốn làm dâu nhà giàu có sao?” – Một người mẫu nam cười nói.

“Có ai làm ngôi sao mà không phải vì muốn làm dâu nhà giàu.”

“Ôi chao Lâm Lâm, cô lại vơ đũa cả nắm rồi, vẫn có một số người hiến thân vì nghệ thuật mà.”

“Đúng đúng đúng, giống như chị Amy vĩ đại của chúng ta.”

“Con bé chết tiệt kia.”

“Cora, đừng nhìn nữa, sớm mất hút rồi! Haha, cô không phải mê anh ta rồi chứ?”

“Sao có thể! Chỉ là yêu thích thuần túy mà thôi, chị biết mà, người đàn ông quá đỗi xuất sắc thì không an toàn.” – Cora quay đầu lại cười.

“Cô nghĩ anh ta có vẻ không an toàn.”

“À, thực ra, em nghĩ mình không xứng với anh ta.”

“Cora nhà chúng ta mà có thể thốt ra cái lời này! Cô là cô gái tự tin nhất M-SHANG đấy nhé!”

“No, No, cái này với lòng tin không liên quan, người như vậy quá cao xa, rất khó nắm bắt, mà em chỉ thích nắm chắc trong tay.” – Nói xong liền trừng mắt nhìn đẹp đẽ.

Có người phụ họa, có người cười, có người tranh luận.

Tôi chẳng cần biết cho dù “ngôi sao” là ai, vẫn là ở trong bát quái, thật là hết thảy đều rất đặc sắc.

Edit: Liệt Tuyết(juukapup)

Hóa đơn của quý vị, Tịch tiên sinh đã trả rồi.

“Vị họ hàng này của em thật là hào phóng.” – Diệp Lận, kéo tôi đi, vẻ mặt vẫn bình thản lạnh lùng.

Tô có ý lảng tránh đề tài này, ngước mắt nhìn đám người đi về hướng ngược lại với chúng tôi vẫy vẫy tay tạm biệt – “Anh không đi cùng bọn họ sao?”

“Anh bây giờ muốn ở cùng em!” – Đột nhiên đứng lại, biểu tình của Diệp Lận không được tốt cho lắm, bữa cơm vừa rồi anh vẫn luôn trầm mặc, bây giờ có vẻ như là bùng nổ hết ra.

Tôi cũng nhìn anh, nói thực, đến giờ vẫn không nghĩ lại đi cố sức đo đếm suy nghĩ trong lòng anh, bởi đã không còn sức lực như vậy nữa, cho nên, tôi chọn phương pháp trực tiếp nhất.

Kéo tay trái của anh…….nơi đó quấn một chiếc khăn lụa màu đen mềm mại tinh xảo.

Diệp Lận cả kinh, toan rụt tay về, nhưng bởi tôi nắm tay rất chặt mà không rút ra được, mặt rất không tự nhiên quay sang một bên, tay có chút run rẩy.

Vuốt ve vết rạch kia, ngón tay trơn trượt như chìm tròng trong vết thương ấy – “Em muốn biết, vì sao?” – Ngẩng đầu nhìn anh.

“Không vì sao cả!” – Diệp Lận run run môi, sóng mắt vốn luôn bình tĩnh dường như bị một trận gió phá vỡ, tan nát và u buồn.”

“Diệp Lận…….”

“Em sẽ quan tâm sao?! Em sẽ để ý sao?” – Những đường nét đẹp đẽ bỗng trở nên tươi sáng, vẻ mặt cũng trở nên cố chấp hơn.

Tôi bất đắc dĩ thở dài – “Em vẫn quan tâm anh mà, anh rất rõ ràng, không phải sao.”

“An Kiệt, An Kiệt, An Kiệt!!!” – Diệp Lận hung hung kéo tôi vào trong lòng – “Anh không chơi nữa! Giản An Kiệt! Anh không chơi! Anh chịu thua! Anh chịu thua rồi!”

Tôi không giãy dụa cũng không hề phản kháng, một lúc lâu sau tôi mới nhẹ nhàng nói – “Anh lợi dụng cô ấy, cô ấy nào có tội tình gì.”

“Cô ấy………sẽ ổn thôi.”

“Vẫn là thật ích kỷ mà……”

“Ừ đấy! Anh ích kỷ, anh hẹp hòi!” – Vòng tay trong nháy mắt càng siết chặt – “Nhưng mà, đừng quên, Giản An Kiệt, chính em đã lôi phần xấu xa này ra.” – Câu cuối cùng kia, anh nói nhỏ nhẹ mà quyến rũ.

Tôi im lặng.

“Giản tiểu