
n hận nàng, nhưng luôn tôn kính nàng trong tưởng niệm, giờ đã trở thành hoa
phục quý nhân.
Còn có hắn.
Hắn từng vì nàng bẻ cành
đào trong hoa viên, đôi mắt im lặng thở dài.
Hắn từng cẩn thận ôm nàng
lên giường khi nàng ngủ quên.
Hắn từng đem đóa sen
trân quý nhất nơi cánh đồng tuyết biên quan tặng nàng.
Từ thiếu niên, dần dần biến
thành tướng quân trẻ tuổi vĩ đại.
Kia đã là chuyện khi nào.
Hắn mãnh liệt hôn qua
nàng, thậm chí bá đạo cưỡng bức nàng.
Từ lúc nàng giữa biển lửa hặp hắn,
dẫn hắn rời đi, đã là mười bảy năm.
Nếu chưa từng để ý người
này, vì sao khi sắp mất đi lại nhớ đến khuôn mặt hắn.
Nếu chưa từng yêu qua
người này, vì sao đã qua mọi đau khổ hắn vẫn đứng trong tim nàng.
Thê lương đột nhiên qua
đi, tiếng tiêu lưu luyến.
Thời khắc nắm tay ôn tồn,
tịch mịch cô đơn dần nuốt đi ánh sáng.
Trong mắt của nàng chỉ
còn lại trời đất mênh mông, một giấc mộng, chỉ là công dã tràng.
“... Lam San?”
Thanh âm quen thuộc đè
thấp, khó tin mà run nhè nhẹ.
... Ảo giác sao. Nàng
gian nan ngẩng đầu, gần trong gang tấc với thân ảnh cao lớn kia.
Như thế nào không gọi ta
Lam nhi? Nàng muốn cười, nhưng không có khí lực, lảo đảo đứng lên, chưa đi vài
bước đã té ngã trong lòng hắn, máu đỏ tươi đầy đất, cái rét lạnh khiến nàng đau
đớn đến chết lặng.
“Lam San?!”
“... Tử...”
Vươn tay, đầu ngón tay
nhẹ nhàng xẹt qua mi mắt hắn, vẽ lên đôi mày hắn, chảy xuống mũi, cuối cùng
dừng tại chóp mũi. Nàng cố gắng mở mắt ra, muốn mình thấy rõ một chút, muốn
khắc vào trong trí nhớ không trọn vẹn của nàng.
Nàng rốt cục thỏa mãn
cười rộ lên, suy yếu mà tái nhợt.
Tử Hề trong lòng bất an
cùng khủng hoảng.
Thân thể mềm mại của nữ
tử trong lòng dần lạnh đi, máu là nóng bỏng.
Nàng chưa bao giờ chảy
nhiều máu đến như vậy, hắn đã thấy nàng chết đi vô số lần, nhưng chưa lần nào
khiến hắn sợ hãi như bây giờ.
“... Mang ta, đi gặp Vãn
nhi...”
Hơi thở mong manh, nàng
ngã vào trong lòng hắn, nhẹ giọng thì thào.
“... Lam San?”
“Mang ta đi... Tử Hề...
Đi gặp Vãn nhi...”
Tim của hắn bỗng nhiên
đập mạnh, điểm huyệt cầm máu, một tay đặt sau lưng không ngừng truyền chân khí
vào nàng, dùng áo choàng bao lấy nàng rồi lên ngựa.
Trong bóng đêm, trên
đường mà đi.
Nàng... Không phải bất tử
sao...
Nàng không phải có thể
sống lại sao...
Vì sao, Lam San hôm nay,
yếu ớt đến mức hắn đau lòng. Trong nháy mắt ngắn ngủi, trái tim đập mạnh bỗng
nghĩ, hắn sẽ hoàn toàn mất đi nàng.
Cổng lớn bị nội lực phá
vỡ.
Thân ảnh nhanh chóng đi
vào.
“Vãn Đông ở nơi nào?”
Lão bộc ngẩn ra, nam nhân
trong lòng ôm nữ tử, cả người đẫm máu, mặt lại tái nhợt, chỉ có lông mi khẽ run
cùng hơi thở yếu ớt.
Cách cách,
bát trong tay rơi xuống.
“Tiểu thư a ————!!!!!!”
Hai tay tiều tụy run lên,
lão nhân từ yết hầu khô nứt phát ra tiếng kêu khóc, run rẩy quỳ xuống.
“Tiểu thư a ———— ngươi
như thế nào có thể —— người tới, người tới a!!!!!”
Ánh mắt Tử Hề đen lại,
hắn biết vị lão bộc này.
Là hạ nhân duy nhất biết
bí mật của Lam San.
Nữ tử bị đặt trên giường.
“Mau, mau tìm đại phu!!!
Đem dược trong nhà lấy hết ra đây!!!!”
Thị nữ bốn phía hoảng sợ
lui ra.
Hắn chưa bao giờ thấy lão
bộc thất thố như thế.
Hắn vẫn vì nàng truyền
chân khí, nhưng thân thể nàng vẫn dần dần lạnh
lẽo, khiến hắn hoảng sợ không thôi.
Lão nhân quỳ gối bên
giường, nước mắt theo gương mặt khô quắt già nua chảy xuống.
“Tiểu thư! Tiểu thư, tiểu
thư ngài đây là tội gì a...”
“... A...”
Thanh âm suy yếu khinh
bạc như lúc nào cũng có thể tan ra, nàng hơi mở mắt, đồng tử dần tan rã.
“... Vãn nhi đâu...”
“———— tiểu thư!!!!”
“Vãn nhi ở nơi nào... Ta
muốn thấy nó...”
Tử Hề nhìn xuống dưới,
như gió vùi dập Bách Hợp, đôi mắt đã mất ánh sáng của Lam San có chút mềm mại.
Lão bộc khóc rống thất
thanh.
“Tiểu thư ngài đây là tạo
cái gì nghiệt a!!! Tiểu thư ngài không phải không biết... Một khi sinh dục,
ngài sẽ không là bất tử a...”
Mỗi một âm tiết, khiến
hắn đầu óc chấn động.
Hắn cảm giác được máu dần dần lạnh
như băng, phongtỏa độ ấm của sinh mệnh.
Có cái gì trong thân thể
của hắn suy sụp, quân lính tan rã.
“Ngươi vừa rồi... Nói cái
gì... ?”
Tử Hề nghe được thanh âm
của chính mình, xa lạ dị thường, giống như máu tươi đang từ vết thương chảy ra
đầm đìa.
Lão bộc ngấn lệ quỳ trước
mặt hắn, nắm lấy góc áo của hắn.
“... Tướng quân đại
nhân... Cứu cứu nàng
đi... Cầu ngài, Vãn nhi thiếu gia hắn... Vãn nhi thiếu gia hắn là đứa nhỏ của
ngài cùng tiểu thư a…”
Hắn cứng ngắc đứng ở chỗ
cũ, đầu óc trống rỗng.
Một khắc kia, hắn nghĩ
hắn đã chết. Đoạn trí nhớ ngày xưa mãnh liệt trút xuống trước mặt hắn, sau đó,
đốt thành tro tàn.
“Tiểu thư nàng không cho
nói a... Tiểu thư đáng thương... Thiếu gia hắn không thể không có nương a...”
Tiếng khóc giống nhau đã
đi xa.
Quanh thân hết thảy giống
nhau đã đi xa.
Chỉ nhớ rõ miệng cười của
nàng, sáng ngời như trước.
“... Tiểu thư nàng...
Hiện tại chỉ là nữ tử bình thường a…”
Chỉ nhớ rõ thanh âm của
nàng, nàng gọi hắn Tử Hề.
Tử Hề, Tử Hề.
Nữ tử khép đôi mắt, tay
hạ xuống bên giư