Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322481

Bình chọn: 7.00/10/248 lượt.

n tức sáng nay cậu chưa nghe à? Cậu ấy chia tay bạn gái rồi! Mà lại chia tay vì cái kẻ luôn xếp cuối bảng kia! Tên là gì ấy nhỉ, Duy An?

Đúng lúc ấy, cùng lúc những lời bàn tán vang lên, Kiều Ngự đứng dậy, hai tay đút túi quần đi đến trước mặt Duy An, “Sao chậm chạp thế, chẳng phải đã tan học từ lâu rồi à?”

Đám đông kinh ngạc.

Tiếng chuông đồng hồ lại vang lên trong sân trường, không khí nghệ thuật trong trường Đại học G rất đậm đặc, những sinh viên mang trong mình đầy ắp tế bào nghệ thuật lưng cõng, vai khoác đủ các loại dụng cụ học tập đi đi lại lại trong trường, có người thậm chí còn mang theo cả mô hình thạch cao.ư

Thấy có người đang cầm một cánh tay thạch cao phăm phăm đi đến mà Duy An vẫn ngốc nghếch đứng đó hỏi thăm tình hình của An Ni, Kiều Ngự bất lực vươn tay kéo cô về phía trước, cánh tay thạch cao sượt qua tai cô, Duy An loạng choạng, ngã nhào vào lòng anh.

HÌnh như là cô....nghe thấy tiếng trái tim Kiều Ngự đập.

Thế là cô gái cánh cụt lại quên béng mất phải đứng tránh ra một chút, cho tới khi Kiều Ngự lên tiếng nhắc nhở, “Buông tôi ra, có ai truy sát cậu đâu?”

Duy An lập tức đỏ bừng mặt, hoảng hốt giải thích, “KHông phải....mình tưởng...”

Kiều Ngự bật cười trước bộ dạng đó của cô, giơ cả hai tay ra, kéo hai tai cô sang hai bên, sau đó nói, “Em gái cánh cụt, em bị hầm hay sao mà nóng thế này?”

CUối cùng Duy An cũng không nhịn được nữa, cầm bút vẽ đánh tay anh, Kiều Ngự nhanh chân chạy về phía trước, cô đuổi theo phía sau, vừa thở vừa chạy ra khỏi cửa Học viện Mĩ thuật, ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt tức giận của Trình An Ni.

CÔ ấy nhìn nhìn Duy An, rồi lại nhìn nhìn Kiều Ngự, cất tiếng hỏi: “Hai người là thật đấy à?”

Duy An chưa kịp giải thích, Kiều Ngự đã khoác vai cô lôi đi, hai người ngạo nghễ bước qua trước mặt Trình An Ni.

Con đường nhỏ đó dường như trở nên vô cùng yên tĩnh, Duy An cúi đầu không nói gì, Kiều Ngự cũng im lặng, cho tơi khi đi đến trước cửa thư viện, Cuối thu nên trời tối sớm, bên trong thư viện đã bật đèn.

Không biết tại sao, mỗi lần đi đến đây Duy An đều thấy rất bình yên, cánh cửa lớn bằng kính của thư viện ẩn đẳng sau cây cột lớn. Rõ ràng có thể dễ dàng nhìn tháy ánh đèn bên trong, nhưng lại luôn cho người ta cảm giác thế giới bên trong và nơi họ đang sống là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Không khí nơi đây rất yên tĩnh và trang trọng. Buổi tối, Duy An rất thích đến thư viện, từ tầng hai trở lên là nơi để các giá sách, sinh viên thường không lên những tầng ấy, một mình cô có thể vừa nhắm mắt vừa đi lung tung

Hôm nay, có Kiều Ngự đi cùng cô.

Cô nghĩ đến những lá thư tình trở thành mồi dẫn lửa kia, chính được giấu trong những cuốn sách khác nhau, chính bản thân cô cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã nhét chúng vào những cuốn sách nào, cô bực bội vì mình đã nảy ra suy nghĩ đó, giờ muốn hối hận cũng không kịp. Đột nhiên cô nhớ ra hôm kia đã khóa cuốn sổ nhật kí lại và giấu ở giá sách cao nhất trong thư viện, cô quyết định sẽ lấy cuốn sổ về trước đã.

Kiều Ngự ngồi ở bàn đọc sách tầng một chờ cô, Duy An chỉ nói mình muốn mượn sách, lên trên ngó nghiêng rồi xuống ngay, anh “ừ” một tiếng, tiện tay rút một tờ tạp chí rồi ngồi xuống bên cửa sổ.

Cô bước trên các bậc cầu thang gỗ đi lên, tầng cao nhất bình thường không có người, hôm nay không biết có phải nhân viên quản lí làm biếng không nữa, mà tới đèn cũng chẳng thèm baath, cũng may Duy An bạn dạn, cô không sợ bóng tối, lần mò quyết định đi tìm công tắc bật đèn trước.

Cầu thang hình xoắc ốc hắt lên ánh sáng từ tầng dưới khiến trên này càng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng bước chân của Duy An, cô lần theo giá sách đi vài bước, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động.

Hình như.....có người.

Duy An quay ngoắt đầu lại, đáng tiếc tối qua, thị lực của cô dù tốt tới mấy cũng không thể nhìn rõ, đành lên tiếng hỏi, “CÓ ai không? Công tắc...ở chỗ nào?”

Không ai trả lời.

Duy An đành tiếp tục lần mò đi về phía trước, mới đi được hai bước, đột nhiên tiếng chuông di động réo ầm ĩ. Cô sợ hái giật nảy cả mình, trong hoàn cảnh thế này, tiếng chuông di động lảnh lót rõ ràng là vô cùng chói tai, cô vội vàng móc di động ra, còn làm rơi sách trên giá, tiếng sách rơi lộp bộp, cuối cùng cô nhìn thấy tên người gọi là Cố Mộng Mộng.

Sinh viên chăm ngoan gọi cô cùng đi ăn cơm, Duy An sợ tới mức mãi mới bình tĩnh được, nghĩ đến Kiều Ngự còn đang ngồi đợi dưới tầng một, đành nói hôm nay mình có việc ra ngoài, bảo Cố MỘng Mộng tự giải quyết bữa tối.

Giọng đối phương có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi thẳng, “Cậu chọc giận An Ni à? Cô ấy cứ trừng trừng nhìn vào giường cậu mà chẳng nói năng gì>”

Duy An bối rối không biết phải giải thích thế nào, lại thấy bực bội vì Cố Mộng Mộng không nói sớm việc Trình An Ni vẫn còn ở trong ký túc, thế là cô bảo CỐ Mộng Mộng đưa điện thoại cho TRình An Ni, nhưng sau một hồi sột soạt, cô chỉ nghe thấy Trình An Ni gào lên, “Mình cũng ra ngoài đây, cậu ăn một mình đi!”

Cố Mộng Mộng thẫn thờ nói, “A lô? Cô ấy đi rồi, không nghe điện thoại của cậu!”

“Thôi vậy...”

Thực ra Duy An cũng không