Insane
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323522

Bình chọn: 7.00/10/352 lượt.

úc, mắt nhìn về phía bảng lịch điện tử bên cạnh, hôm nay là mùng 3 tháng 4 năm 2011, còn hơn một tháng nữa.

Mùng 10 tháng 5 là ngày quan trọng.

Bất luận thế nào, cũng phải qua được thời gian này.

Tống Thư Minh giơ tay kéo cửa sổ, quay người định về phòng, vừa ngẩng đầu lên thì sững lại.

Duy An đứng ở cửa phòng mặt mày trắng nhợt, cô mặc áo ngủ, môi run rẩy, kinh hoàng nhìn anh hỏi: “Thầy, ai gọi điện đến thế?” Ánh mắt ấy dần trở nên kiên định, từng bước từng bước đi về phía anh hỏi tiếp: “Đừng nói dối em, đưa di động cho em.”

“Mắt em còn chưa được nhìn màn hình.”

“Vậy thầy cho em biết đi.”

Anh ôm chặt cô để cô khỏi kích động, nhưng từ sau ngày hôm đó Duy An trở nên rất nhạy cảm, sự việc khủng khiếp nhất trong cuộc đời mà cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi lại đột nhiên ập đến. Lòng người hiểm ác, tất cả đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô,khả năng tự bảo vệ khiến cô trở nên hoảng loạn, không khống chế được cảm xúc.

Tống Thư Minh phải mất rất nhiều công sức mới có thể giúp cô bình tĩnh trở lại, Duy An đờ đẫn ngồi bệt xuống sàn nhà ôm đầu gối, mắt nhìn anh trừng trừng.

Anh ngồi xổm, trả lời rất chân thành: “Là bạn em, Cố Mộng Mộng. Nếu không tin đợi đến lúc nào khỏi em có thể kiểm tra điện thoại.”

Duy An nghe đến tên Cố Mộng Mộng thì vẻ mặt dịu hẳn, cô hỏi: “Cô ấy nói những gì?”

“Nói rất lo lắng cho em, rất muốn em quay về, một mình cô ấy ở ký túc buổi tối hơi sợ.”

Cô gật đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi Tống Thư Minh: “Vậy tại sao thầy lại hỏi cô ấy chuyện về Kiều Ngự? Thầy đừng gạt em, em nghe thấy hết rồi, thầy nói chuyện đó có liên quan đến việc em bị thương!”

Tống Thư Minh im lặng rất lâu.

Duy An bắt đầu thấy sợ, cô đột nhiên giơ tay ôm lấy anh nói không ngừng: “Cầu xin thầy đừng gạt em nữa, em đã bị lừa tới thê thảm rồi… Thầy ơi, thầy muốn tốt cho em phải không? Vậy thầy đừng bao giờ lừa em nữa.”

Tiểu Annie của anh tròng mắt đỏ hoe gần như bị áp lực trong lòng ép cho phát điên, cô vẫn còn là một đứa trẻ, dù cô đã hai mươi rồi, cô vẫn không biết cách làm thế nào để chăm sóc bản thân.

Tống Thư Minh bỏ kính xuống, anh day day trán, hiếm khi thấy anh bối rối thế này, anh thì thầm bên tai cô: “Em có hiểu không, anh đến đây chỉ vì muốn giúp em trải qua quãng thời gian đại học trong vui vẻ và bình an, nhưng anh vẫn không kịp ngăn cản, khiến em bị thương. Anh rất buồn, anh tuyệt đối sẽ không để bi kịch lặp lại lần nữa, vì vậy bây giờ anh thật sự không thể nói, tất cả những chuyện liên quan đến Kiều Ngự, em không cần phải biết thêm nữa.”

Cô đột nhiên giơ tay đẩy mạnh anh ra, “Tại sao?”

“Bời vì em cần phải cắt đứt mọi quan hệ với Kiều Ngự, nếu không nhất định sẽ có chuyện.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô rất lâu, hai người không ai chịu nhượng bộ. Anh không chịu đưa di động trả cô, cô đứng dậy quay về phòng, đột nhiên cô nói: “Có phải Trình An Ni làm thế vì Kiều Ngự không?”

Tống Thư Minh không trả lời, “Chuyện này anh sẽ làm rõ. Nhưng giờ không được nghĩ nhiều, em chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe thôi.” Anh nói khá nghiêm khắc.

Duy An bỗng bật cười, cười đờ đẫn, chỉ quay đầu nhìn nhìn anh, sau đó lẩm bẩm: “Mọi người đều đang dối gạt em, thầy cũng thế, thầy không chịu cho em biết lai lịch của thầy, cũng không chịu nói cho em biết những chuyện đã xảy ra, thầy chỉ đang dỗ dành em thôi.”

Nhưng cô yếu đuối tới mức không có cách nào thay đổi được hoàn cảnh của mình.

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng khiến người ta ngột ngạt, Tống Thư Minh nghe tiếng khóc vọng ra mà lòng đau như bị dao cứa, nhưng anh vẫn ngồi trên sofa cầm di động của Duy An lên bấm nút tắt máy.

Tuyệt đối không thể để cô ấy biết.

Tối hôm đó, Tống Thư Minh cũng nằm mơ.

Anh mơ thấy người phụ nữ nằm trên giường mặt không sắc máu, gầy tới mức không chịu đựng nổi một cái ôm. Anh không biết phải làm thế nào để cô dễ chịu hơn, đau khổ nhìn đủ thứ máy móc trên người cô, cùng chiếc máy thở ôxy đang duy trì sự sống cho cô.

Bác sĩ và các chuyên gia, y tá gần như đều đã lắc đầu, anh cố gắng hết mọi khả năng của mình cũng chẳng thể cứu vãn được gì, tuyệt vọng tới mức muốn nổ tung.

“Rất xin lỗi, các tế bào ung thư của phu nhân đã lan rộng khắp cơ thể, khiến các cơ quan nội tạng bị tổn thương. Chúng tôi đã làm hết khả năng rồi, anh Tống vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”

Câu kết luận này không phải lần đầu anh được nghe, tình hình nguy kịch về bệnh tình của cô đã được thông báo ba lần rồi.

Nhưng Tống Thư Minh không thể nào chấp nhận, anh là một luật sư, công việc của anh đòi hỏi tư duy lý tính, nhưng đến những lúc như thế này, anh cũng chẳng thể duy trì được sự bình tĩnh nữa.

Hai y tá tóc vàng mắt xanh đứng ở cuối hành lang bệnh viện, vẻ mặt đầy tiếc nuối, thì thầm nói: “Haiz, trẻ quá, mới hai mươi chín tuổi, lại rất xinh đẹp nữa chứ, nghe nói tình cảm giữa hai vợ chồng anh Tống vô cùng khăng khít.”

“Đúng thế, vì muốn ở bên vợ chăm sóc mà anh Tống đã tạm dừng công việc một thời gian rồi, trên báo hôm qua còn đăng đấy, văn phòng của anh ấy tạm ngừng nhận án, thế cạnh tranh của bốn văn phòng luật sư hàng đầu đã có