
đứng trên sân khấu và nói "Anh yêu em" với Cố Mộng Mộng bằng tiếng Anh.
Tiếng hò hét của mọi người gần như phá vỡ cả trần nhà, nhưng Cố Mộng Mộng là người trong cuộc thì lại sợ tới mức phát khóc, hoàn toàn không phải vì cảm động, cô kéo tay Duy An bỏ chạy, cũng may Duy An kiên định lập trường, ngồi dính vào ghế bất động, nên mới giúp Trịnh Chí Ma bớt bối rối.
Cuối cùng buổi biểu diễn kết thúc, Cố Mộng Mộng ngượng ngùng đi đến ôm anh ta, hai người rất ngọt ngào. Duy An đứng ở sau cánh gà nhìn thấy, cười thầm trong lòng, cô chân thành mong Cố Mộng Mộng tìm thấy hạnh phúc của mình.
Hai người họ rất giống nhau, rất thật thà, cùng thích đọc sách, vẽ tranh, có tình yêu nồng nhiệt với nghệ thuật, gặp nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, yêu nhau cũng là duyên trời định.
Không khí của buổi tiệc vì màn ngâm thơ này mà được đẩy lên cao trào, thầy cô giáo rồi sinh viên dưới sân khấu đều vui vẻ hết mình, Duy An nhân lúc đèn sáng trưng bèn nhìn về phía khu giáo viên ngồi, cô muốn tìm Tống Thư Minh, nhưng chẳng nhìn thấy anh đâu.
Cho tới tận khi tối hẳn, Tống Thư Minh đứng đợi ngoài cửa hội trường, kéo cô tới thư viện, Duy An nhìn thấy ánh sáng lay động ở tầng trên cùng của thư viện, anh đã vì cô mà dùng nến xếp thành hình trái tim rất lớn, cô cảm động tới mức không thể nói gì.
Đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Nhưng… Cô vô cùng lo lắng khi nhìn những giá sách ở xung quanh, cô bèn nhắc nhở Tống Thư Minh: “Thầy ơi, ngộ nhỡ lửa bén vào sách thì phiền lắm, chỗ này không được thắp nến.”
Tống Thư Minh gật đầu: “Nhưng anh lại cảm thấy nơi này rất thú vị. Annie, nếu như anh được gặp em hồi trẻ thì tốt biết bao.”
Lúc này Duy An mới nhớ ra người đứng trước mặt mình đã ba mươi mốt tuổi, những trò lãng mạn kiểu này đối với anh mà nói thật sự rất ấu trĩ, vậy mà anh tình nguyện làm để cô vui. Thực ra cô vẫn luôn không hiểu, tại sao Tống Thư Minh luôn cho rằng mình đã rất già? Vậy là cô dựa vào vai anh xòe tay đếm: “Em không phải là cô gái nhỏ nữa. Qua Tết Nguyên Đán là em đã sắp mười chín tuổi rồi, sau đó… nhìn xem, chẳng mấy lại hai mươi.”
Anh đột nhiên chau mày, ấn tay cô xuống không nói gì, cầm một cái túi rất lớn tới, tặng cô rất nhiều quà Tết.
Duy An nhìn những bộ quần áo và khăn quàng cổ ấm áp đó liền biết giá không hề rẻ, do dự không muốn nhận.
Tống Thư Minh hoàn toàn không phải người dùng những thứ xa xỉ để đánh bóng bản thân: “Chút quà nhỏ thôi mà, anh không nhớ sinh viên thích gì nữa rồi, nên mua hết. Đừng để mình bị lạnh, nhớ về sau phải mặc cái áo này, nó rất ấm.”
Anh đã nói là quà nhỏ, Duy An đành nhận, cô lén sờ chất của chiếc áo len, giống với cái anh đang mặc, màu xám sẫm, giống như kiểu áo đôi của tình nhân, khiến lòng cô ấm áp vô cùng.
Mấy hôm sau, các môn chuyên ngành của Học viện Mỹ thuật kết thúc, chỉ đợi kết quả thi cuối kỳ được công bố, nên sinh viên rảnh rỗi vô cùng.
Duy An nhận vẽ tranh cho phòng tranh, đối tác yêu câu vài bức họa trang trí, coi như cô có cơ hội để làm thêm kiếm tiền, vì vậy cô nói với Tống Thư Minh, anh rất tán đồng, xưa nay anh chưa bao giờ ngăn cản việc cô muốn làm, chỉ dặn cô phải chú ý nghỉ ngơi, sau đó Duy An đóng cửa làm việc, cô ở trong phòng liền ba ngày.
Đến thứ Hai, cuối cùng cô cũng hoàn thành nhiệm vụ, khi đang thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu nhìn thấy máy tính trước mặt nhấp nháy, người bạn cùng phòng duy nhất của cô đầu óc bù xù mặt mũi nhếch nhác đang ngồi trên ghế cười ngây ngốc.
Duy An không hiểu tại sao mấy hôm nay Cố Mộng Mộng lại thay tâm đổi tính, không tích cực vác giá vẽ ra ngoài vẽ nữa? Mà cô bạn sinh viên chăm ngoan không hiểu đam mê lên mạng từ bao giờ.
"Này, cậu xem gì thế?"
Cố Mộng Mộng nghiêm túc giải thích: "Trịnh Chí Ma muốn mình tìm hiểu về những trào lưu hiện tại, anh ấy nói như thế rất có ích cho việc sáng tác, mình bèn lên BBS của trường, nhiều chuyện thú vị lắm, giờ mới phát hiện ra nói lại thú vị như thế! Ví dụ như hoa khôi của khoa Trung văn hôm qua đã ngáy trên lớp…"
Duy An linh cảm đối phương chỉ cần mở lời là sẽ không dừng lại được, quả nhiên, Cố Mộng Mộng tuôn một tràng kể ra bao nhiêu là cái hay, cái tốt của việc lên mạng, vậy là cô vội gật đầu tán thành: "Được rồi được rồi, mình biết rồi, có thời gian mình sẽ lên xem."
Một lúc sau Trịnh Chí Ma gọi điện tới, Cố Mộng Mộng nói chuyện với anh ta rất lâu sau mới nhớ đến việc chính, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Thứ Sáu cậu rảnh không?"
Duy An ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
"Đội bóng rổ có một trận đấu, là trận cuối cùng của học kỳ này, đấu với đội của trường Đại học A. Họ cần hai người làm tuyên truyền, đại loại như vẽ poster, mình là một, còn thiếu người nữa, Trịnh Chí Ma bảo mình nhờ cậu."
"Được." Duy An không nghĩ nhiều nhận lời luôn, nhưng tới khi Cố Mộng Mộng hào hứng, vui vẻ cúp máy rồi cô mới chợt nghĩ ra, đột nhiên lắc đầu hối hận: "Không được, mình quên Kiều Ngự cũng có mặt trong đội bóng rổ, mình… mình không làm nữa, mình cậu làm đi."
Kết quả ba người bọn họ nhường tới nhường lui trong điện thoại, cuối cùng Trịnh Chí Ma không buồn đôi co nữa, anh ta cũng coi như thân thiết với Du