XtGem Forum catalog
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322604

Bình chọn: 8.5.00/10/260 lượt.

hăn giấy đã dùng hết, Duy An cũng mệt rồi, lần này không phải mặt sưng mà là mắt sưng.

Cô ngước mắt lên nhìn Tống Thư Minh, giống như con vật nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu, buồn bã nói: ‘Thầy...em xin lỗi, em nên chuyên tâm học từ mới mới phải”.

Tống Thư Minh ra hiệu cho cô như muốn nói, “Khong sao” bằng vẻ mặt khá bất lực, rồi hỏi cô: “Em tên là Duy An thật chứ?”

“Vâng, sao ạ?”

“Không sao. Tôi quen một người rất giống em, nhưng...tính cách cô ấy không giống em, cô ấy rất xinh đẹp, có mái tóc dài”>

Sau khi trút được hết những khổ sở trong lòng, tâm trạng Duy An đã khá hơn nhiều, cô đảo mắt, ngồi dịch về phía Tống Thư Minh, sau đó hạ giọng nói: “Thầy, thầy nghe bao nhiêu bí mật của em như thế, thì cũng phải kể cho em một chuyện đi, người mà thầy nói....có quan hệ gì với thầy?”

Tống Thư Minh không trả lời.

Cô tự ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi: “À? Thầy luôn gọi em là An Ni...không phải chứ, ngoại hình của Trình An Ni chẳng giống em chút nào, mặc dù đúng là cô ấy rất xinh đẹp, tóc dài, nhưng cô ấy không có điểm nào giống em cả”.

Người ngồi bên cạnh đẩy gọng kình trên mũi, muốn giải thịc, nhưng Duy An không cho anh cơ hội, vẫn nghi hoặc nói: “Thầy, có phải thầy thích TRình An Ni không?” Đột nhiên cô nhìn Tống Thư Minh với vẻ căng thẳng, “Nếu đúng, ngàn vạn lần thầy đừng đóng vở kịch ấy với em nữa, em không thích bị người khác mang ra làm khiên đỡ đạn, thầy có thể tìm cô ấy để thổ lộ”.

Tống Thư Minh nhìn cô kích động nói liên hồi, cuối cùng không kìm được đành lên tiếng cắt ngang: “Đợi đã, tôi không thích TRình An NI nào cả, em hiểu lầm rồi, người mà tôi nói, chính là vợ tôi”.

Duy An im bặt, thấy biể hiện của Tống Thư Minh có chút khác lạ, thận trọng hỏi: “Vậy cô ấy....”

Dưới ánh đèn, đôi mắt dịu dàng của Tống Thư Minh phủ lên những cái bóng khác nhau, giống như cô phủ mày xám ấm áp lên bức tranh, quét từng lớp từng lớp một, cuối cùng hóa thành nụ cười mỉm.

“Cô ấy mất rồi, mất vì bệnh”.

Đối với những sinh viên vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường mà nói, bệnh tật và đau đớn rõ ràng là một thứ gì đó rất xa xôi, không khí đột nhiên có chút thương cảm.

Duy An không dám hỏi nữa, cúi đầu thu dọn đồ đạc, Tống Thư Minh giúp cô bỏ những lá thư tình đã tìm lại được vào túi, đột nhiên nói: “Em đừng buồn, tôi theo đuổi em có được không?”

Cô gái đang cầm túi sách sững lại, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Thầy đừng trêu em nữa, em không sao. Em nghĩ thông rồi, thực ra em thích Kiều Ngự là việc của em, còn anh ấy muốn ở bên ai, không liên quan gì tới em cả”.

Tống Thư Minh lại tỏ ra rất chân thành: “Không đùa, tôi nói thật đấy,, ở bên tôi nhé”. Anh giơ tay giúp cô kéo chiếc áo khoác, giải thích thêm lần nữa: “Màu tóc em rất nhạt, dưới ánh đèn, thật sự rất giống Annie trong vở nhạc kịch ấy, tôi chỉ cảm thấy thế mà thôi, không liên quan gì tới cô bạn mà em nói, em đừng hiểu lầm nữa”.

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Duy An ngẩn người gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Thầy Tống, thầy là thầy giáo... những lời như thế...em sẽ không tin đâu. Đừng trêu em nữa”. Cô ôm túi rồi tạm biệt, không cho Tống Thư Minh có cơ hội để nói thêm, vội vàng đi xuống dươi trở vê fkys túc.

Buổi tối, cách âm trong ký túc không tốt, tầng trên tầng dưới vì dùng chung một đường ống nước nên chẳng còn gì là bí mật nữa, Duy An nằm nghe các bạn ở tầng trên nói chuyện với nhau, nội dung chính là làm thế nào để lấy được một anh chàng con nhà giàu danh giá, giàu có.

Quả nhiên TRình An Ni về ký túc, đương nhiên Duy An không ngủ được, vừa về cô ấy đã chui vào giường Duy An áp sát vào tai Duy An. “MÌnh biết cậu tốt nhất mà, đã không kể chuyện mình đánh cậu ra, Kiều Ngự cũng không biết. mình còn tưởng....cậu nói với anh ấy rồi”.

Duy An thấy lòng lạnh buốt, kéo kéo chăn, nói: “KHông, mình nói chuyện ấy làm gì, mình với cậu ấy chỉ hằng ngày ăn cơm cùng nhau, ôn lại chuyện hồi cấp ba, không còn gì khác nữa”. Dù sao cũng đã bị đẩy lên cái bị trí bạn tâm giao thân thiết, cô đành xác nhận danh phận này luôn.

Rõ ràng T๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-nrình An Ni rất hài lòng với câu trả ời này của cô, yên tâm nằm xuống bên cô hỏi: “Đúng rồi, mình nhớ cậu cũng thích một người mà, đưa thư tình ra đây cho mình xem, để bù đắp cho cậu, mình sẽ thay cậu đi nói chuyện với anh ta. Mau cho mình biết anh chàng đó học lớp nào ở khoa nào, mình giúp cậu, chắc chắn sẽ khiến anh ta đón nhận cậu”.

Duy An lòng khó chịu, xoay người lắc đầu, “Không cần đâu, mình không muốn thổ lộ, sau này cũng không viết thư tình nữa”.

Đúng lúc đó, Cố Mộng Mộng nằm giường đối diện giật mình tỉnh giấc, nghe thấy tiếng từ giường hai người bọn họ thì ngồi dậy, xuống giường đi uống nước, mới uống được một nửa thì thắc mắc hỏi: “Đúng rồi? Duy An, người mà cậu thích chẳng phải cũng học cùng lớp cấp ba ư, bạn trai An Ni biết phải không? Cậu nhờ cậu ấy hỏi giúp xem sao?”

Chuyện này là do Duy An nhỡ miệng kể cho CỐ MỘng Mộng nghe, giờ bị cô ấy nhắc đến, Duy An căng thẳng, sợ Trình An Ni sẽ nhận ra.

Cũng may Trình An Ni chỉ mải cười, vừa cù Duy An vừa ép hỏi cô: “Kiều Ngự cũng quen> Vậy cậu mau nói xem là ai, ngày