
ng trên đầu gối,
nâng gò má, "Là người thì không thể gia nhập sao? Ta sẽ không nói với đạo sĩ đâu
~ "
"Hà Tử, không cần dữ như vậy ~~ đều là người tốt mà ~~" Bạch Ly đi lên, kéo
tay Tôm Sông.
"Tới rồi, "Đòn tấn hữu nghị Bạch Si (ngu ngốc)..." Cá Chép và Cá Chuối trăm
miệng một lời.
"Đúng đúng, ta là người tốt ~~" hắn lập tức gật đầu, "Có muốn cùng nhau uống
một chén không?" Hắn xách bầu rượu trong tay lên, cười ngây thơ.
"Được được!" Cá Nheo bằng một tốc độ kinh người từ trong ao nhảy ra, hóa
thành hình người, phóng thẳng đến bầu rượu.
"Ta còn có bánh bao xanh, có thể nhắm rượu ~~" Bạch Ly cũng ngồi xuống thảm
cỏ, cười.
"Bánh bao xanh là của ta!" Cá Chuối giật lấy gói lá sen.
"Cũng là của ta!" Cá Chép đi lên, cùng với Cá Chuối bảo vệ thức ăn.
Tôm Sông nhíu mày, than thở một hơi, "Cóc thèm lo cho các ngươi! Rồi sẽ bị
đạo sĩ hốt hết thôi! Hừ!"
Tôm Sông thở phì phì đang chuẩn bị về ao, lại bị gọi lại.
"Tên, ngươi còn chưa nói cho ta biết ~ mọi người đều là bằng hữu mà, phải
không?" Hắn nháy mắt mấy cái, cười nói.
"Hà Tử!" Cá Chép và Cá Chuối trong miệng nhồi bánh bao xanh, hô.
"Nói bậy!" Tôm sông kêu lên, "Ta đã nói, ta tên là Hạ Hà!"
"Không muốn, gọi Hà Tử nghe thân thiết hơn nhiều ~~" Cá Chép và Cá Chuối cầu
xin.
"Là Tôm Sông cho nên gọi là Hạ Hà, cũng giống như ta gọi là Bạch Ly, có phải
lý do như vậy không?" Bạch Ly nghiêng đầu, hỏi.
"Không phải, chỉ là trùng hợp..."
"A a, nói đến cái tên Hạ Hà này, ta đã từng..." Cá Nheo uống rượu, mở
miệng.
"Lão Niêm, đừng có lạc đề!"
= =#
Đề tài? Tạm thời đại khái là không nói tiếp đi ~~
Hình người của Con Cua là một bé trai hai má phúng phính, chừng bảy, tám
tuổi. Dựa theo quy củ trong ao, trước ba trăm tuổi, cho dù là yêu tinh gì, cũng
phải đi vào trong thành của nhân loại học tập. Nói theo lời của Cá Nheo, đây là
vì sinh tồn trong tương lai mà tu hành ~~ cũng bởi vì như vậy, Con Cua phải đi
đến trường nên không được ăn bánh bao xanh. Con Cua ngồi tại bờ ao, bĩu môi tức
giận.
"Này... Bàng Bàng, không nên tức giận ~~" Cá Chép và Cá Chuối bơi đến bên
cạnh ao, mở miệng.
"Hừ!" Con Cua quay mặt đi.
"Ai nha, không cần như vậy ~~ ăn sạch bánh bao xach là chúng ta không đúng,
lần sau chúng ta mua cho ngươi ~~" Cá Chép quẫy quẫy cái đuôi.
"Hừ!" Con Cua hậm hực mở sách vở ra, không thèm nói.
" Bàng Bàng ~~" hai con cá bơi qua bơi lại, làm các động tác khôi hài.
"Các ngươi thật đáng ghét!" Con Cua ngân ngấn nước mắt đứng lên, nhặt một
tảng đá trên mặt đất ra vẻ muốn ném.
"Cứu mạng nha ~~ giết cá kìa ~~" Cá Chép và Cá Chuối ôm chặt lấy nhau, hô
to.
Đúng lúc này, Hồ Ly lấy tốc độ ánh sáng từ trong rừng xông ra, chạy vội đến
bên cạnh ao, nháy mắt biến thành một con ốc nước ngọt, nhảy xuống đáy ao.
Chúng yêu sững sờ nhìn hành động của nó, sau một hồi lâu cũng không lấy lại
tinh thần. Mãi đến khi, thiếu niên của ngôi đạo quan cầm theo cây chổi, thở hồng
hộc từ trong rừng đi ra, mới có điểm hiểu rõ.
"Chết, Hồ Ly chết tiệt... Ngươi ra, lăn ra đây cho ta!" Thiếu niên đứng tại
bờ ao, dựng cây chổi thở sâu.
"Ốc nước ngọt" nhẹ nhàng thay đổi vị trí một chút, lại tiếp tục giả chết.
"Chạy đâu rồi..." Thiếu niên nhìn bốn phía, nhíu mày. Lập tức, hắn nhìn thấy
con Cua đang nước mắt lưng tròng.
"Em sao vậy?" Thiếu niên nhìn Con Cua, hỏi thăm.
"... Ô... Bánh bao, bánh bao xanh... Ta một cái cũng không được ăn ..." Vừa
có người hỏi, Con Cua liền không nén nổi thương tâm.
Thiếu niên bị nó khóc đến mức không biết phải làm sao, hắn ngồi xuống, từ
trong lồng ngực lấy ra một gói gì đó."Ta không có bánh bao xanh —— đã bị con Hồ
Ly trộm đi rồi, mứt táo có được không? Rất ngọt đấy ~" hắn cười, đem mứt táo đưa
tới.
Con Cua hít hít cái mũi, cầm lấy một miếng mứt táo, bỏ vào trong miệng, nháy
mắt, nín khóc mỉm cười: "... ngọt quá..."
"Đúng vậy." Thiếu niên cười, "Em là con nhà ai? Muộn như vậy sao còn chưa về
nhà? Ở đây rất nguy hiểm..."
Trong ao nhao nhao truyền tới thanh âm ngã ngửa.
"Ta là con Cua ở trong hồ nước..." Con Cua hồi đáp, "Mọi người gọi ta là Bàng
Bàng, nhưng mà thầy giáo thì gọi ta là Bàng Tiếp... rất khó giải thích..."
Thiếu niên sắc mặt đột biến, hắn vuốt mặt thở dài, "Bảo sao... mình ngu
thật..."
"Ca ca ngươi sao vậy? Ngươi tên là gì?" Con Cua kéo kéo ống tay áo hắn, mở to
đôi mắt vô tội hỏi.
"Thính Thông." Thiếu niên miễn cưỡng hồi đáp.
"Cái tên thật là kỳ quái nha." Con Cua vừa ăn mứt táo vừa gật gù.
"Đây là do sư phụ ta đặt." Thính Thông đứng lên, xem xem bốn phía, "Đúng rồi,
ngươi có nhìn thấy một con Hồ Ly không?"
"Có, nó biến thành ốc nước ngọt, trốn ở trong hồ kìa." Con Cua cười đáp
lời.
"Oa!!! Như vậy mà ngươi cũng bán đứng ta, con cua chết tiệt!!!" Hồ Ly hiện
hình, kêu to.
"Nhưng mà, mứt táo rất ngọt a ~~" con Cua cười vẻ mặt hạnh phúc.
"Đây chính là Mỹ Thực Thu Yêu Đại Pháp trong truyền thuyết của Quý Du, chúng
ta chỉ nên xem thôi, không nên bị trúng kế ha..." Cá Nheo sờ sờ râu, giáo dục
đám tiểu yêu đứng phía sau.
"Vì một chút mứt táo, mà ngươi liền bán đứng ta!" Hồ Ly đứng trên bờ, hướn