XtGem Forum catalog
Vài Lần Hồn Mộng

Vài Lần Hồn Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323721

Bình chọn: 7.5.00/10/372 lượt.

bão tuyết ngươi làm sao chịu nỗi? Hơn thế nữa, nếu ngày nào đó Thương Tiêu biết tới sự tồn tại của ngươi. . . . . .”

Lá cây màu bạc phủ lên mu bàn tay tái nhợt của ta, cố gắng một chút một chút vỗ vỗ, không ngại an ủi phiền muộn của ta, tựa như nam tử ôn nhuận như ngọc kia đã từng làm ở trên Không Tang Sơn.

Ta từ từ bình tĩnh trở lại, tự giễu nói: “Đúng, Tử Đàn đã tỉnh, Thương Tiêu cần ngươi cũng vô dụng, kết giới này là do mấy đời chủ nhân của U Đô Sơn tạo ra, nếu không có chuyện gì xấu cũng sẽ không bị gió tuyết thổi phá, nguyên thân của ngươi sớm đã bị đốt ở Không Tang rồi, ngay cả Thương Tiêu đào ba thước tìm kiếm khắp nơi như vậy cũng không ra, những người đó lại như thế nào biết ngươi ở trong này đây?”

Đúng vậy, ai lại muốn đến đây? Thương Tiêu tìm kiếm khắp thiên hạ để có được trái tim mạnh mẽ tinh thuần mà từ trước đến giờ bị ta chôn ở trên đỉnh U Đô Sơn.

Hắn không chỉ có sống lại , còn hấp thu linh khí của đỉnh núi biến đổi thành cây, lại tu hành mấy trăm năm nữa là có thể tu được chân thân .

Chuyện tới bây giờ, trên thế giới này ta thật sự một chút cũng không có giá trị gì!

Ai cũng không cần ta.

Ngay cả muốn bị lợi dụng, cũng không có giá trị .

Ta rút tay phải về, trong lời nói giấu không được cô đơn cùng mỉa mai: “Huân Trì, ta phải nhanh đi báo tin . Bằng không làm Thương Tiêu đại nhân chậm trễ gặp người yêu thương nhất, tội này ta có lẽ ta không thể gánh nổi.” Đứng lên, đầu bởi vì thiếu máu có một chút mê muội, “Hẹn gặp lại, tuy rằng khả năng không lớn. . . . . .”

Phải nói là sau này không hẹn gặp lại. . . . . .

Nhưng nhìn thấy cây con nhỏ rung động một chút lại không thể di chuyển, sáu chữ “Sau này không hẹn gặp lại ” này ở ta vừa chuyển đến bên miệng, cuối cùng phải nuốt xuống.

Sửa sang lại quần áo, ta hạ quyết tâm tàn nhẫn, đi ra khỏi Bạch Môn.

Phía sau giống như có một nam tử nhẹ giọng thở dài, dịu dàng mà bất đắc dĩ gọi tên của ta: “Nhược Nhất, tội gì. . . . . .”

Đứng yên ở trước chuông Hàn Ngọc bên ngoài động.

Chuông Hàn Ngọc vang, khắp Cửu Châu đều biết.

Không biết vì cái gì Thương Tiêu muốn đem vật như vậy đặt ở cửa động. Giống như trước hết phải vội vàng tuyên bố với toàn bộ thế giới Tử Đàn đã tỉnh lại.

Nhưng bây giờ, ta đã không có tinh thần và sức lực tự đi hỏi Thương Tiêu vì cái gì phải làm như vậy .

Ta do dự. Gõ, nhất định phải lập tức đi. Bởi vì ta không chấp nhận được mình có thể bình tĩnh nhìn bọn họ ân ái. Không gõ, a, vậy có thể giấu giếm tới bao lâu đây.

Hít sâu, ta lấy ngọc chùy khảm trong thạch bích ra. Đột nhiên trong đầu ta xuất hiện một câu nói vô lý: “Nếu như không thể không đi, ta nhất định phải tham ô lấy luôn cái ngọc chùy này.” Nói xong nhếch miệng nở nụ cười.

“Ta khuyên ngươi vẫn là đừng ôm hy vọng như vậy sẽ tốt hơn.”

Ta vô cùng kinh ngạc xoay người, không khỏi thất thanh kêu lên sợ hãi: “Là ngươi!” Sau đó một trận choáng đầu mãnh liệt. Là nàng, Vu nữ mang ta đến thế giới này.

Vu nữ liếc ta một cái, sau đó chế nhạo nói: “Là ta, cảm tạ ngươi còn nhớ kỹ ta như vậy. A, cũng đúng, mỗi ngày buổi tối cây đinh tiểu nhân của ta xoay một trăm tám mươi lần, nghĩ muốn quên ta cũng không dễ dàng. Nhưng mà cái loại chú thuật này của ngươi cũng không có một chút sức mạnh nào đối với ta đã bị ta phản lại trên người ngươi. Tin tưởng làm người thường như ngươi hẳn cũng sống không dễ dàng.”

Khóe miệng của ta giật giật, ta sống ở nơi này thực không dễ dàng.

Lười tranh cãi với nàng ta. Ta nói: “Ngươi cứ như vậy nghênh ngang đứng ở cấm địa của U Đô Sơn, không sợ có yêu quái ăn ngươi?”

“Bọn họ nhìn không thấy ta.”Vu nữ đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói có chút mệt mỏi ngoài dự liệu: “Gõ chuông, sau đó về nhà.”

Vu nữ thực kinh ngạc: “Ô! Vậy cứ giống như trước kia lúc ói vào người ta, túm lấy ta muốn đi đến giết chết hoa tâm nữ nhân cùng bạn trai ngươi?” Ngón tay của nàng ta vừa động, mặt nạ của ta “cạch” đánh rơi trên mặt đất, nhìn thấy mặt của ta, nàng rõ ràng sợ run: “Là nên về nhà, là nên về nhà. Cha cha, sắc mặt của ngươi rất nhanh sẽ tốt giống như bọn sủng vật cương thi mà ta nuôi. Không thể tưởng được oán niệm của ngươi lại lớn mạnh như thế. Ôi, nếu hôm nay ta không đến, ngươi lại muốn về nhà như thế nào đây?”

“Ta vốn là không nghĩ tới ngươi sẽ đến .” Ta thản nhiên nói: “Ngươi không phải nói qua với ta, ta chết đi, có thể trở về sao. Ta đem máu cho nàng ta, thế nhưng không biết vì cái gì, chảy nhiều như vậy máu, ta còn chưa trở về. . . . . .”

“Ha ha, ta nói cái gì ngươi cũng tin a? Sớm biết vậy ta đã nói ăn con chó nhỏ béo phệ có thể cho ngươi đi trở về.” Vu nữ buông tay lắc đầu, ra dáng vẻ không nghĩ tới ngươi ngu xuẩn như vậy.

Ta cắn răng, tiếp túc nhẫn nhịn giọng tức giận: “Ngươi đã đến đây, ta đi thu dọn một chút ngươi liền đem ta mang về đi.”

“Thu dọn? Không cần. Ngươi như thế nào đến liền đi như thế vậy.”

Ta cứng đờ: “Có ý tứ gì.”

“Chính là ý trong lời nói. Thành thật nói cho ngươi, vật sở hữu trong thế giới này ngươi cũng không thể mang đi. Bởi vì nó chính là một giấc mộng củ