
gặp hoa nở.” (TĐHS: ta nói này, trình tự sướng hơi bị
cao.)
Tề Tranh có điểm đồng tình với Bộ Kinh Vân, vất vả như vậy giúp nàng điều trị thể chất, cuối cùng, tất cả công lao lại thuộc về lão thiên
gia.
“Nói đi, tìm ta có việc gì?” Nói sang chuyện khác, tránh nói đến chuyện của hắn, tránh việc lỡ mồm nói lỡ, lòi đuôi chuột.
“Đúng nha, ta tìm người…” Nàng nhăn nhó, chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau. “Cái kia… Ta nghĩ… Có phải hay không…”
Không cần hỏi, người khiến nàng trở lên như vậy khắp thiên hạ cũng chỉ có một. “Chuyện liên quan Bộ thống lĩnh?”
Nàng gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu. “Không phải, không phải, ta… là một bằng hữu hướng ta hỏi, ta nghĩ hỏi lại ngươi, nếu có một đôi vợ
chồng, cái kia thê tử có một chút cổ quái nho nhỏ, ưa thích thưởng thức
cái đẹp… Này nọ, nàng không cẩn thận bị một cái gì đó xinh đẹp hấp dẫn,
xem nhẹ trượng phu, làm cho tướng công nàng rất tức giận, chuyện này nên xử trí thể nào?”
Dùng đầu gối đoán cũng biết, cái người thê tử kia chính là thích “mỹ nam” thành tính, Tề Tuyên. Tề Tranh đối với việc nàng yêu thích nam sắc cũng là phi thường hiểu biết cùng bất đắc dĩ.
Nói đến chuyện này, trong lòng hắn có một cái nghi vấn nho nhỏ.
“Tiểu Tuyên tử, trước tiên hỏi ngươi một cái vấn đề, trong cung nhiều
thái giám đến vậy, ngươi tại sao lại đối với ta có vài phần kính trọng
đâu?” Tuy rằng việc bọn họ quen biết là do hắn bố trí, nhưng nàng như
vậy tín nhiệm hắn, ỷ lại hắn, cũng thật khiến hắn bất ngờ.
“Đương nhiên là bởi vì trong đám thái giám ngươi là người xinh đẹp nhất a!”
“…” Không nên hỏi. Tề Tranh mặt đen thui, nghiêm mặt, xoay người bỏ chạy.
“Chớ đi a! Tiểu Đậu tử, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ngươi
không giúp ta, sẽ không ai giúp được ta.” Nước mắt nước mũi của nàng đều dính trên người hắn.
“Buông tay.” Hắn bị nàng khiến cho phát ói.
“Ngươi đáp ứng giúp ta trước.” Nàng chơi xấu.
Hắn tức giận đến mức giơ tay lên cao, muốn cho nàng một cái tát, lại đau lòng, dù sao cũng là muội muội ruột thịt, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vào
gáy của nàng một chút.
“Ngu ngốc, vợ chồng cãi nhau, đầu giường ầm ỹ, cuối giường lại lành.”
“Đơn giản như vậy!”
“Ngươi cho rằng phức tạp sao?”
“Đầu giường ầm ỹ, cuối giường lại lành, này ta biết a!” Nàng nói thầm, ngửa đầu cười to, vô cùng càn rỡ.
Tuy rằng nàng nói rất nhỏ, nhưng Tề Tranh vẫn nghe thấy, không khỏi
lại vì Bộ Kinh Vân rơi vài giọt lệ đồng tình. Nam nhân yêu phải Tề Tuyên là tên nam nhan xui xẻo nhất thiên hạ.
Thở dài, hắn cất bước rời khỏi quản tín cục.
May mắn, lương tâm Tề Tuyên còn chưa bị cẩu tha đi, chạy nhanh vài
bước đuổi theo hắn. “Tiểu Đậu tử, kỳ thật… Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở ngự thiện phòng, ta liền cảm thấy ngươi thực thân thiết, giống như… Ân, giống như nương ta. Tóm lại, mặc kệ ngươi có xinh đẹp hay không, ngươi
đều là bằng hữu tốt nhất của ta, so với chân tay còn tốt hơn nha!”
Nàng không ngu ngốc, nàng biết rõ hắn phức tạp, cũng không tìm tòi
nghiên cứu, mỗi người đều có bí mật riêng, nếu có một ngày, hắn nguyện ý nói ra, nàng sẽ nghe, hắn nếu không chịu nói thật, cũng không sao, nàng tôn trọng quyết định của hắn.
Đây là huyết mạch tình thâm sao? Quả thật, giống như khi hắn vừa thấy nàng, liền không nhịn được yêu thương nàng.
Hắn cười, sờ sờ đầu nàng. “Nhanh đi giải quyết vấn đề của ngươi đi!”
“Ân!” Nàng dùng sức gật đầu. “Cảm ơn ngươi, Tiểu Đậu tử.”
Cảnh giới cao nhất của đầu giường cãi nhau, cuối giường lại lành là gì?
Chính là đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, thêm một lò hương trợ hứng, sau đó, nằm lên giường của tướng công, chờ tướng công trở về, dùng vô
địch triền miên đại pháp, khiến tướng công thần hồn điên đảo, mục đích
sẽ đạt thành.
Tề Tuyên từng bước làm theo, kế hoạch tiến hành không một chút sứt mwe, chính là…
“Âu Dương Phục?!” Người này vì sao lại ở trong phòng Bộ Kinh Vân?
Âu Dương Phục nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, thân ảnh giống như
đạp trăng mà đến cực kỳ giống miêu tả trong sách, đêm đêm tiến vào phòng tú tài, hồ ly tinh câu lòng người.
Trên thế giới này, đại khái không có nam nhân nào cự tuyệt được loại dụ hoặc như vậy đi?
Trừ phi, cái nam nhân kia sớm đã biết đây không phải nữ nhân tốt đẹp, mà chỉ là một yêu tinh ăn tươi nuốt sống.
Âu Dương Phục may mắn chính mình thuộc loại người thứ hai, nếu
không, hắn sợ so với Bộ Kinh Vân hắn càng thêm sa đọa, bị mê hoặc càng
thêm thê thảm. Cho dù bọn họ là… huynh muội.
Đúng vậy, Âu Dương Phục không phải tên thật của hắn, hắn thật ra tên Tề Hạo, là con của Hiền phi, cũng là con cả của tiên hoàng.
“Lí tướng bẩm báo với ta, ngươi dâm loạn hậu cung, ta căn bản không
tin, không thể tưởng tượng được… ngươi thực khiến ta thất vọng.”
“Chờ một chút.” Tề Tuyên trước hết tắt đi lư hương trong tay, đây là bảo bối chuẩn bị riêng vì Bộ Kinh Vân, há có thể cho cái nam nhân xa lạ hưởng dụng? Hương liệu bên trong nhưng là so với hoàng kim còn muốn quý hơn nha! “Chúng ta là vợ chồng làm chuyện khuê phòng, liên quan gì đến
ngoại nhân? Các ngươi làm gì muốn lắm chuyện. Hơn nữa, ngươi, Âu Dương
Phục, ngươi tới nơi này làm gì?”
“T