pacman, rainbows, and roller s
Tuyết Thành Hoa

Tuyết Thành Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322333

Bình chọn: 10.00/10/233 lượt.

h ta hồi kinh. Ta vẫn chưa gặp lại Noãn Noãn nha. Thế là từ van xin nài nỉ tới bắt ép, Trần Duy Cẩn trói gô ta lại quăng lên xa

giá. Quãng đường hồi kinh của ta lại bi thống đến như thế. Sau này, ta

mới biết những quan đại thần kia xuất hiện ở đó đều có bàn tay của Trần

Duy Cẩn giấu phía sau.

Thống hận. Ta gào lên:

“Trần Duy Cẩn. Trẫm và ngươi thề không đội trời chung…”

Sau phút bồng bột, ta liền hối hận, Trần Duy Cẩn là phụ thân của Noãn Noãn nha… có thể… rút lại lời thề không?

Cuộc kháng chiến của ta dài đến sáu năm.

Một ngày nọ, Trần Duy Cẩn hỏi ta:

“Ngươi có thể mang lại hạnh phúc, bảo vệ Noãn Noãn cả đời hay không?”

Ta trầm ngâm, thú thật:

“Ta không dám chắc sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng, nhưng, có một việc ta

dám khẳng định, ta sẽ không để nàng sống trong bóng tối.”

Phải, ta sẽ toàn lực bảo vệ nàng, ít nhất, không để nàng sống một đời bi thương như mẫu thân… Ta là tỳ nữ thân cận của vương gia. Năm xưa, cùng với Thanh Phong và Thanh Y, ta được ban tên gọi Thanh Ca.

Trước kia, ta đã từng có một suy nghĩ: có thể, sau khi vương gia lập phi, sẽ

trở thành một vị thiếp của ngài và cũng nghĩ rằng đó là số phận của

mình. Nhưng, sau nhiều năm, ta cũng hiểu ra vương gia bất quá chỉ xem ta như một muội muội, người trong gia đình nên ta đã bỏ suy nghĩ kia sang

một bên.

Sau này, vương gia kết hôn lập phi, người đó gọi là Tiểu Nguyệt.

Có thể nói… ờ, nàng là một kẻ ngốc, cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng không hiểu rõ ràng. Thế thì sao? Vương gia yêu nàng ấy. Chỉ cần nàng có thể khiến vương gia cảm thấy hạnh phúc thì nàng đã xứng đáng trở thành

thê tử của ngài rồi. Những chuyện nàng không làm được, ta sẽ làm thay

nàng, chỉ cần… vương gia được vui vẻ.

Nào ngờ, một ngày kia, vương gia lại quên nàng đi.

Ngài trở nên giống như trước kia, lạnh lùng, tàn quyết và không nở nụ cười nữa.

Ngày tân hôn, vương phi Tiểu Nguyệt mất tích một năm kia trở về, vương gia

đối xử tàn khốc với nàng. Dù ta không biết rõ nhưng ta có thể cảm nhận

được trái tim nàng đã vỡ tan.

Nàng bỏ đi.

Sau đó, ta mới

biết được trong thời gian mất tích kia, nàng đã hạ sinh một nhi tử. Hoá

ra… trước lúc chạy loạn đã mang thai? Ta như bị sét đánh ngang đầu.

Trời ạ. Ta chính là người chịu trách nhiệm chăm sóc cho nàng, thế mà… ta lại không biết nàng đã mang thai. Lúc đó, xảy ra rất nhiều chuyện, ta cứ

ngỡ… cứ ngỡ nàng không khoẻ nên kinh nguyệt không đến, lại thờ ơ không

cho gọi đại phu. May mắn… may mắn là khi đó ta chỉ cho nàng dùng thuốc

bổ, nếu không… tội nghiệt này có chết ngàn lần ta vẫn không trả được.

Vì mặc cảm tội lỗi đó, lại thấy vương gia trở nên như vậy, ta quyết tâm

làm cho vương gia khôi phục ký ức của mình. Nhưng không ai biết được rốt cuộc vương gia đang mắc bệnh gì.

Suốt năm năm đó, Tiểu Nguyệt nàng chịu khổ, ta biết. Nhưng ta lại càng rõ ràng vương gia đã khổ sở như thế nào.

Vương gia không bao giờ đụng vào tân vương phi kia, mỗi khi nàng ta chạm vào, ngài liền bài xích. Vương gia lúc nào cũng nhớ tới người gọi là “Nguyệt Nhi”, người ngài đã yêu, nhưng ngài không biết được đó là ai. Mỗi lần

nhớ đến nàng, vương gia lại bị hành hạ đau đớn, đau đến chết đi sống

lại.

Năm năm đó, vương gia đã trải qua thế nào, ta là người rõ ràng nhất.



May mắn, cuối cùng vương gia cũng đã nhớ lại và tìm được Tiểu Nguyệt trở

về. Hoá ra, chính tân vương phi Dạ Nguyệt là người đã gây ra tất cả

những chuyện này, ta hận đến mức muốn giết chết nàng ta. Nàng đã cứu

mạng vương gia rồi lại hại vương gia như vậy sao.

Tiểu Nguyệt lần nữa lại mất tích, vương gia đã bị kích động đến mức thổ huyết mấy lần,

vết thương trước ngực lại bị rách ra, thấm ướt cả áo.

Khi tìm ra

nàng, nàng lại lần nữa biến đổi. Mọi người sợ rằng lần này nàng sẽ không thể vượt qua vết thương tinh thần của mình. Kỳ tích xảy ra khi nàng vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của hai đứa nhỏ.

Vương gia vẫn theo dự

định chuyển nhà về phương Nam, khi Dạ Nguyệt nói rằng nàng ta sẽ ở Uy

vương phủ đợi ngài trở về thì vương gia đã lạnh lùng phân phó:

- Vậy để nàng ta ở lại vương phủ mãi đi.

Về sau, ta không nghe thấy tin tức về nàng nữa, nhưng trong lòng cũng tự hiểu chắc chắn nàng cũng ta cũng không thể sống vui vẻ.



Dù ngài nói vứt bỏ chức vụ của mình nhưng ta vẫn theo thói quen gọi người là “vương gia” và gọi nàng là “phu nhân”.

Thanh Phong… thích phu nhân cũng không phải là chuyện bí mật. Nhưng có lẽ hắn cũng hiểu rằng mình không thích hợp với nàng nên vẫn giữ đúng mực,

không làm gì quá đáng, chỉ có ánh mắt mỗi lần nhìn nàng thật sự làm

người khác đau lòng. Vương gia đương nhiên cũng biết tình cảm của hắn,

nhưng ngài vẫn để hắn ở gần nàng. Có lẽ, vương gia một phần tin tưởng

Thanh Phong, phần lại là vì cảm thấy tội lỗi chăng.

Lãng Nguyệt

cũng có thái độ đặc biệt đối với phu nhân, nhưng hắn không được chào đón như Thanh Phong. Mỗi lần thấy Lãng Nguyệt đến thăm phu nhân, vương gia

liền thập phần cảnh giác, sát sao bám lấy phu nhân không buông ra, chỉ

thiếu mỗi điều lông tóc trên người dựng ngược lên xông vào Lãng Nguyệt

thôi. Lãng Nguyệt chỉ q