
à còn sợ hãi, nhưng ông nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chuyện vì sao lại phát triển thành như vậy.
Tưởng tượng thôi đã biết đó là một màn đặc sắc, Đường Đức Trinh đột nhiên có chút nuối tiếc hôm nay không có ở lại trong vương phủ xem kịch vui .
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của nàng, Lí Dục cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, hắn vỗ vỗ tay nàng, đối với Lí Phúc nói:“Hiện tại người đâu?”
“Bởi vì công chúa giận dữ lấy đao đả thương Tả Nghị Chính đại nhân, cho nên bị binh lính Tân La bắt, hiện tại đã áp vào hoàng cung .” Lí Phúc thở dài,“Lão phu nhân cũng vào cung để trình bày sự việc từ đầu tới cuối. Vương gia, ngài nói nên làm thế nào cho phải?”
Tình huống hiện tại không cần Lí Phúc nói, ngay cả bản thân Lí Dục đều không hiểu.
“Ta muốn thay quần áo.”
“Chàng định làm gì?” Nhìn hắn đứng lên, Đường Đức Trinh có chút không hiểu hỏi.
“Tiến cung.” Lí Dục lạnh nhạt nói. Người ta đến vương phủ đại náo nhất định có nguyên nhân, hắn không đi tìm hiểu cho rõ làm sao được.
“Nhưng chàng vừa mới hồi phủ.” Tay nàng đặt lên cánh tay hắn,“Chàng không nghỉ một lát lại đi sao?”
Hắn trấn an vỗ vỗ tay nàng,“Vô phương, ta đi sẽ mau chóng trở về.”
Nhìn hắn, Đường Đức Trinh vẫn không thể an tâm,“Ta đi với chàng.”
Hắn đối với nàng chợt nhíu mày.
“Ta muốn đi với chàng.” Nàng lặp lại một lần, dù sao nàng đã quyết định .
Mỉm cười, Lí Dục nhìn nàng kiên trì, cho nên không có cự tuyệt,“Giúp vương phi thay quần áo, nàng phải tiến cung với bổn vương.”
Sau khi thay quần áo xong, hai người lập tức đi ra khỏi cửa ngồi trên xe ngựa, nhắm thẳng hoàng cung mà đi.
“Vương gia,” Mãi cho đến cùng Lí Dục ngồi yên trong xe ngựa, nàng mới nói:“Có thể Tả Nghị Chính đại nhân gì đó thích công chúa, cho nên đến cướp tân nương a?”
“Không biết.” Hắn lắc đầu,“Bất quá giả sử thật sự là như thế cũng không tệ, chúng ta sẽ bớt đi một phiền toái lớn.”
Nghe thấy hắn hình dung công chúa Khiết Đan là phiền toái, nàng không nhịn được bật cười.
Nhìn nàng tươi cười, hắn cũng thả lỏng tâm tình,“Còn nàng? Không mệt sao?” Hắn biết đêm qua nàng không ngủ được.
“Có một chút.” Đường Đức Trinh thành thật trả lời,“Bất quá hiện tại ta càng muốn biết này tất cả rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
“Chờ chúng ta tiến cung, tất cả mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ .” Hắn đem nàng kéo vào trong lòng,“Nàng trước nghỉ một lát đi!”
Nàng ở trong lòng của hắn gật đầu, tựa vào hắn, nghe nhịp tim của hắn trấn an cảm xúc khẩn trương của mình.
Vừa vào cung Lí Dục đã bị triệu vào đại điện, bởi vì không có truyền Đường Đức Trinh, cho nên nàng đành phải ở ngự hoa viên chờ.
Vốn nàng ngồi trong đình bát giác, nhưng lại lo lắng ngồi không được cho nên liên tiếp đứng lên, tâm thần không yên nhìn về phía đại điện.
“Tiểu thư, rong cung thật sự là khí phái.” Sau khi Phù Dung đi theo một cung nữ đi một vòng xung quanh, hưng phấn trở lại bên cạnh Đường Đức Trinh,“Nơi này so với vương phủ còn lớn hơn gấp mười lần!”
“Phải không?” Nàng tùy ý lên tiếng, nàng mới mặc kệ nơi này lớn, nàng chỉ lo lắng cho thân thể suy yếu của phu quân.
“Đức Trinh!”
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc từ xa truyền vào Đường Đức Trinh, thân thể của nàng đầu tiên là cứng đờ, sau đó chuyển hướng đến chỗ âm thanh ──
Bóng người từ xa đến gần làm cho người ta kinh ngạc như nhìn thấy người chết sống lại! Hạ Văn Ninh?! Tên của nàng máng trong yết hầu của Đường Đức Trinh, kích động không nói nên lời.
“Tiểu thư?!” Phù Dung dẫn đầu lấy lại tinh thần, nàng từ nhỏ lớn lên cùng Hạ Văn Ninh, không nhịn được xông lên phía trước,“Tiểu thư của ta, đúng là tiểu thư, Phù Dung nhớ tiểu thư muốn chết!”
“Ta cũng nhớ ngươi a! Phù Dung.” Hạ Văn Ninh cười đến thực ngọt, vỗ vỗ Phù Dung khóc như mưa,“Đừng khóc, ta không phải vẫn tốt đứng ở chỗ này sao?”
Phù Dung nhanh chóng lui một bước, cẩn thận đánh giá Hạ Văn Ninh, phát hiện nàng chẳng những không có gầy đi, còn đẫy đà một chút, nhìn nàng như vậy, nàng mới rột cuộc yên tâm.
“Ngươi bị ta dọa choáng váng sao?” Hạ Văn Ninh đi đến trước mặt Đường Đức Trinh, giữ chặt tay nàng,“Chẳng lẽ không vui khi nhìn thấy ta sao?”
“Ta, ta làm sao có thể không vui?” Đường Đức Trinh rốt cục lấy lại tinh thần, kích động kêu một tiếng,“Văn Ninh! Thật là ngươi? Trời ạ! Ta không phải đang nằm mơ chứ?” Nàng dùng sức ôm lấy bạn tốt,“Ngươi làm sao có thể ở trong này?”
Hai nữ nhân kêu la ôm thành một khối, ở sâu trong lòng, các nàng đều cho rằng cuộc đời này không còn dịp gặp lại, nhưng không dự đoán được có thể gặp nhau ở đây, trong đầu kích động có thể nghĩ.
“Ta và phu quân của ta cùng đến.” Thoáng bình tĩnh, Hạ Văn Ninh mới lau nước mắt trên mặt kích nói.
“Phu quân của ngươi?!” Đường Đức Trinh ngẩn người,“Là tên gia hỏa ngày đó đánh ta choáng váng?”
Hạ Văn Ninh ngọt ngào gật đầu.
Đầu của nàng đột nhiên linh quang vừa hiện,“Ta nhớ hắn là người Tân La, chẳng lẽ hắn là vị đại nhân hôm nay đến vương phủ phá hôn lễ sao?”
Hạ Văn Ninh lần này vẫn gật đầu như băm tỏi.
“Thật sự là hắn?” Đường Đức Trinh khó có thể tin,“Vì sao?”
“Chuyện này mà còn hỏi sao?” Nàng trả lời đương nhiên,“Ngươi thay ta xuất giá đã đủ chịu khổ,