XtGem Forum catalog
Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323891

Bình chọn: 10.00/10/389 lượt.



Lại bắt đầu nhớ mỹ nhân…Giai Hòa thầm thở dài cam

chịu.

Thôi được rồi, ngẩng đầu là một đao, rụt đầu cũng là

một đao.

Cô cắn chặt răng, lẩm bẩm: “Ai gả cho…”

Anh cười rất nhẹ, ‘ý vị thâm trường’ đáp: “Mục tiêu

của em không phải là ‘kim ốc tàng kiều’ sao? Anh đã đợi mấy tháng rồi.” Giai

Hòa há miệng thở dốc, hoàn toàn ủ rũ.

Anh sẽ không… để mình cầu hôn luôn chứ?

Băn khoăn này cứ xoay vòng vòng nhảy nhót trên đầu cô,

đến sân bay vẫn còn nghiền ngẫm ý tứ của anh. Nhưng nghĩ đến lời anh nói, có

một số việc, hẳn là anh làm…Quên đi quên đi, không nghĩ nhiều nữa. Chỉ là nhìn

Kiều Kiều kết hôn nên hưng phấn mà thôi, thật ra ở chung còn chưa tới một năm,

sao có thể nhanh như vậy.

Trước lúc cô bước xuống xe, còn nghiêm túc hỏi xin A

Thanh cái khẩu trang.

A Thanh trố mắt nhìn cô: “Phu nhân à, chị đòi cái đồ

đó làm gì, nếu chị đã đứng bên cạnh sếp thì phải là nhân vật nữ chính tươi trẻ

chớ.” Giai Hòa suýt nữa nghẹn chết, thấp giọng nói: “Tha cho chị đi, nhanh lên,

có cái gì che mặt được thì giao hết ra đây.”

Dịch Văn Trạch đứng bên cạnh nhìn cô một cái, rất là

buồn cười nói: “Em không sợ người khác viết rằng vị hôn thê của Dịch Văn Trạch

phẫu thuật thẩm mỹ chưa hồi phục hẳn, mang khẩu trang để che chắn ống kính?”

Giai Hòa há hốc miệng, câm điếc.

Cuối cùng A Thanh vẫn xuống xe trước, nói nhỏ: “Hẳn là

không có nhiều người lắm đâu, chúng ta đi nhanh một chút là ổn, cùng lắm chỉ có

hành khách chụp ảnh thôi, chị ngượng liền cúi đầu, nhìn xuống đất một lúc rồi

sẽ qua.”

Giai Hòa mặc niệm vài câu A di đà Phật, cắn răng xuống

xe.

Lúc đầu cũng không có người chú ý, cho đến khi hai

người check-in xong, đi ra khu vực VIP thì phóng viên ào tới. Cô mặc niệm mấy

lời A Thanh dặn, siết chặt cánh tay Dịch Văn Trạch, biểu cảm trên gương mặt đã

cứng ngắc, căn bản không biết chính mình đang cười hay đang khóc…

Hàng loạt người không ngừng gào thét tên Dịch Văn

Trạch, còn có phóng viên liên tục truy hỏi. Giai Hòa vừa nhìn thoáng qua

‘thương trường đoản pháo’ trước mặt đã hoàn toàn ăn mặn.

A Thanh cùng người trong công ty lịch sự ngăn cản

phóng viên, nhưng những vấn đề đặt ra cũng không biết làm thế nào: “Xin hỏi,

lần này anh ra nước ngoài để kết hôn hay sao? Hay là đã bí mật đăng ký trước

đó?” “Dịch tiên sinh, có thể giải thích không? Đây chính là vị hôn thê trong

chương trình trò chuyện đó phải không?” “Xin hỏi anh Dịch! Hai người đã gặp cha

mẹ hai bên?”…

Cô thật sự muốn tìm cái nhà xác, quấn mình thành một

cục cho xong…

Dịch Văn Trạch vẫn giữ lấy bả vai của Giai Hòa, gần

như là nửa ôm vào trong lòng bảo vệ, không nói gì. Nhưng không biết có ai giật

tay cô, móng tay cào tới cánh tay, Giai Hòa giật thót, rút tay mình về.

Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,

đột nhiên dừng bước.

Chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy đã khiến mọi người

chung quanh im phăn phắt.

Trong lúc tất cả những người có mặt đều cảm thấy

ngượng ngùng, anh mới thực ôn hòa nói đùa một câu: “Các vị, nếu cứ tiếp tục hỏi

nữa thì cô ấy sẽ có khả năng bỏ chạy đám cưới không lấy chồng, như vậy tôi sẽ

rất có tội.” Khó có lúc Dịch Văn Trạch lại nói đùa trước mặt nhiều người, những

phóng viên nghe được đều ngây ra một lúc, sau đó lịch sự lùi lại phía sau hai

bước, tiếp tục lặp lại vấn đề vừa rồi, nhưng âm lượng cũng đã giảm xuống khá

nhiều.

Giai Hòa theo sát bước chân của anh, không dám ngừng

lại, an toàn bước vào trạm kiểm soát.

Cho đến khi lên máy bay, đầu Giai Hòa vẫn tưởng mình

đang nằm mơ.

Những chuyện như thế này, dù bình thường cũng đã xem

rất nhiều, nhưng đến khi xuất hiện ở chính bản thân mình vẫn khó có thể làm

quen được. Tiếp viên hàng không kéo một chiếc màn, ngăn những ánh mắt chú mục

tới. Đến lúc này Giai Hòa mới thở ra một hơi, nghiêng đầu, một bên mặt dán vào

lưng ghế tựa nhìn anh: “Bây giờ em đã hiểu vì sao trước kia anh trầm cảm rồi,

nếu là em chắc tinh thần trực tiếp tiêu tùng luôn.”

Anh cười nhìn cô: “Cảm ơn vợ đã thấu hiểu.”

Giọng nói rất nhỏ, nhưng trong khoang vẫn còn hai hành

khách khác, hơn nữa lại có tiếp viên hàng không, quả thực là những khán giả

không mua vé vẫn có phim xem.

Cô hậm hực nhìn anh: “Em quyết định đi ngủ, đừng nói

chuyện với em, tuyệt đối đừng nói với em bất cứ điều gì nữa…”

“Em chuẩn bị ngủ khoảng mười một tiếng?” Anh buồn cười

sờ sờ trán của cô, “Đến New Zealand sẽ ổn, nơi đó anh không phải là diễn viên

cũng không phải là ca sĩ, sẽ không có nhiều người chú ý tới chúng ta.”

Dịch Văn Trạch đã cho Giai Hòa ăn uống ngon lành từ trước,

tất cả đều là những món cô yêu nhất.

Giai Hòa ăn uống no say, nghĩ đến cảnh tượng lúc máy

bay hạ cánh, bỗng nhiên có chút mong chờ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi bên anh, hai người có

thể cùng nhau đi du lịch bình thường như thế này. Trong nước, khuôn mặt Dịch

Văn Trạch đích thị như quả bom hẹn giờ, ngoại trừ việc ở trong công ty thì cả

hai cũng không ra ngoài nhiều lắm, thi thoảng cùng anh đi công tác này nọ là

thú tiêu khiển lớn nhất. Cô nghĩ nghĩ, cảm thán không thôi, thì thầm: “Thật ra

không phải em mệt đâu