XtGem Forum catalog
Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323523

Bình chọn: 9.5.00/10/352 lượt.

đợi mẹ anh và anh

một khi Việt Xán nắm được hội đồng quản trị là gì.

Vì vậy, khi Việt Xán đưa ra thỏa thuận đó.

Anh đã đồng ý.

Trong căn nhà kính vào đêm giông tố vần vũ, ánh chớp chói lòa, tiếng sấm rền

vang, sau khóm tường vi đỏ tươi yêu kiều, hoang dại, dù cách một khoảng

xa, nhưng anh vẫn cảm thấy sau lưng mình là sự kinh hãi và nỗi thất vọng trong ánh mắt cô. Còn buốt lạnh hơn cơn mưa điên cuồng trong đêm sâu.

Cô đã nghe được bao nhiêu. Phải chăng cô đã biết rõ những điều anh từng

làm. Khi anh máy móc điều khiển xe lăn qua khóm tường vi đỏ tươi, trong

sự hợp âm của tiếng mưa và tiếng sấm, cô đã run rẩy lùi về sau một bước

như thể phát hiện trên người anh có độc, cho dù trong tay cô đang cầm ô

và áo khoác cho anh tránh mưa tránh rét.

“Khụ khụ!” Lồng ngực như thể bị nhét đầy khí lạnh, Việt Tuyên bịt miệng, cố kìm cơn ho dữ dội,

sắc mặt tráng bệch chẳng khác gì cánh hoa dành dành ướt đẫm. Bên ngoài

cửa sổ văn phòng, đêm đã về khuya, ánh trăng sáng tỏ treo lơ lững trên

bầu trời, anh im lặng hồi lâu, cho đến khi Tạ Phố nghe xong cuộc điện

thoại, khẽ khàng thông báo với anh.

***

Diệp Anh tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn đang trong chiếc Mayback. Màu hồng đào ngập tràn

trước mắt khiến cô hơi hoảng hốt, rất lâu, rất lâu trước đây, cha cô

cũng thích trang trí phòng cô bằng màu hồng giống như thế giới thần tiên của cô công chúa nhỏ. Thực ra, cô chẳng thích màu hồng đến vậy, nhưng

lại chưa từng nói cho cha biết.

Bên ngoài, trăng sáng vằng vặc.

Cô tưởng mình đã ngủ rất lâu nhưng chiếc đồng hồ đo giờ trên xe cho biết cô mới ngủ được khoảng hai mươi phút.

“Tỉnh rồi à?” Cánh cửa xe

bên cạnh mở ra, Khổng Diễn Đình thò người vào, thấy cô đã tỉnh dậy, có

chút tiếc nuối: “Cứ tưởng ông trời cuối cùng cũng thương tình mà cho tôi cơ hội được bế nữ thần cơ đấy”.

“Cảm ơn”, Diệp Anh cười, đôi chân dài bước ra khỏi xe.

Đêm khuya, không khí mát lạnh, trong lành.

Phía trước là khu căn hộ đèn đuốc rực rỡ, cô cùng Khổng Diễn Đình cùng tiến

vào. Thang máy dừng ở tầng mười tám, “Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở

ra, đại sảnh rộng rãi, trên sàn đặt một bình lớn, đủ các loại hoa màu

trắng và tím, trên cánh hoa vẫn còn đọng những giọt sương trong veo,

xinh đẹp ngát hương.

Bên ngoài cửa sổ là dòng xe tráng lệ. Từng

đốm sao sáng lấp lánh, điểm xuyết ánh đèn. Bên kia sông là khu nhà cao

tầng khác, cô đã từng cùng một chàng trai có vẻ ngoài thanh khiết như

hoa dành dành trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ, ngắn ngủi ở dó. Xa

hơn một chút nữa, thấp thoáng tòa nhà tập đoàn Tạ thị, một số văn phòng

vẫn hắt ra ánh đèn lấp lánh như sao.

“Roạt!”

Khổng Diễn Đình lấy điều khiển, rèm cửa tự động dần dần được kéo xuống.

“Nữ thần, hoan nghênh cô!” Khổng Diễn Đình đã để hành lý của cô vào phòng

ngủ từ trước, bây giờ ra dáng chủ nhà hiếu khách, đưa cô đi tham quan

khắp các phòng. “Đây là bếp.” Thời thượng, cao cấp, sạch sẽ, sáng bóng,

cần gì có nấy. “Đây là phòng đọc sách của cô.” Chiếc bàn viết rộng rãi,

ghế xoay bọc da thật, máy tính mới tinh, thậm chí, trên giá sách còn có

mấy quyển tạp chí, sách báo về thiết kế thời trang, nhìn rất ra dáng.

“Đây là phòng thiết kế của cô.” Chiếc bàn làm việc lớn, các loại công cụ chuyên dụng, một chiếc tủ đang mở, bên trên đặt hàng loạt các loại vải

và phụ kiện đã được phân loại cẩn thận. “Đây là phòng ngủ của cô.” Chiếc giường lớn, êm ái, chăn ga gối đệm mới tinh, trên kệ tủ đầu giường đặt

lọ hoa bằng pha lê cắm đầy hoa hồng xinh đẹp. “Đây là nhà vệ sinh của

cô.” Chính giữa là bồn tắm màu trắng lãng mạn, rèm trắng phất phơ như

mộng ảo.

“Có hài lòng không?” Đôi mắt đào hoa nhìn cô trìu mến,

Khổng Diễn Đình nói: “Rèm trắng này là do tôi tự tay treo lên cho cô

đấy”.

“Ừm.” Diệp Anh hờ hững gật đầu, “Chỉ cần anh tháo cái rèm

trắng này ra, tôi sẽ rất hài lòng”. Cả căn hộ là hai màu xanh trắng,

phong cách Địa Trung Hải, đơn giản, thoải mái, cô khá là thích.

“OK! Chỉ cần nữ thần hài lòng, bắt tôi làm gì cũng không vẫn đề!” Khổng Diễn Đình đầy vẻ chân thành, “Hi vọng nữ thần không chê nơi này sơ sài, và

có thể tiếp tục ở lại đây”, nói rồi, anh ta lại mở một cánh cửa phòng

khác, “Nữ thần, đây là phòng của tôi”.

Đây là một phòng ngủ phụ.

Đồ đạc bên trong có chút bừa bộn, chật chội, hình như vừa được chuyển từ

phòng khác sang, chưa kịp thu dọn xong, một số khung ảnh nằm trên đất.

“…”

Diệp Anh nhướng mày nhìn anh ta.

“Nữ thần, tôi đã dâng tặng cho cô tất cả những gì tôi có, chỉ xin nữ thần

bố thí cho tôi một phòng nhỏ để tôi dung thân.” Đặt một tay lên ngực như kỵ sĩ trung thành, Khổng Diễn Đình tỏ vẻ chân thành, “Tôi xin thề, đợi

đến khi chúng ta thành công, tôi nhất định sẽ mua một khu trang viên xa

hoa tặng cô, tuyệt đối không để cô chịu ấm ức, phải ở cùng một căn hộ

với tôi như hôm nay”.

Đóng cửa phòng ngủ.

Thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân Khổng Diễn Đình trong phòng khách, Diệp Anh tựa

người vào cửa, hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm thở ra. Tất cả đồ đạc của cô được đặt trên tấm thảm cuối giường, hành lý, ba lô, còn cả chiếc giá vẽ màu xanh đen, t