
Niệm nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, hồi lâu
cũng nói không nên lời.
Anh nói tiếp: “Anh biết em không qua được một cửa kia trong lòng, không dám tùy tiện tin tưởng ai nữa, anh sẽ
không ép em. Em muốn làm sao thì làm vậy, anh sẽ chiều theo ý em.”
Người đàn ông này biết quá rõ nhược điểm
của cô, mỗi lần nói đều đâm vào trái tim cô. Cuối cùng cô cũng không có
cách nào, chỉ có thể khởi động xe đi nơi khác, có cho cô một trăm lá gan cũng không dám thật sự đưa Đường Trọng Kiêu đến Lục gia…
***
Hứa Niệm đúng lúc muốn về chỗ ở của ba mẹ lúc đầu lấy đồ đạc, từ lúc mẹ xuất ngoại sau đó hiếm khi quay về nơi
này, phóng mắt vừa thấy tất cả đều là vải trắng bao trùm trên đồ dùng,
tòa nhà yên tĩnh, chỉ có ánh nắng xuyên qua khe hở tiến vào.
Đường Trọng Kiêu thức thời không bám lấy cô đi chung quanh, ngoan ngoãn tìm chỗ trống thích hợp ngồi xuống.
Hứa Niệm thu dọn xong thì xuống lầu, thấy anh nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tường thất thần, đi qua chủ động giới
thiệu: “Đây là mẹ và ba dượng em, còn có con của dượng em.”
Cô gái nhỏ gầy teo trong ảnh chụp, thân
thể kia thoạt nhìn yếu đuối, nhưng ánh mắt cố chấp, thậm chí tràn đầy
phòng bị. Cả người nhìn qua cùng mấy người khác không hợp nhau.
Đường Trọng Kiêu đưa tay tìm cô lại đây ôm vào trong lòng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu: “Về sau đã có anh.”
Hai người từ nhỏ đều không có gia đình ấm áp gì, giờ phút này thân mật kề cận bên nhau, dường như thế giới này
chỉ còn lại hai người.
Hứa Niệm trốn trong ngực ấm áp của anh,
căn phòng vốn lạnh lẽo dường như cũng trở nên khác lạ. Có khi lòng người chuyển biến cũng chỉ trong một cái chớp mắt, một khắc kia, đáy lòng cô
sinh ra xúc động dũng cảm quên mình muốn ôm lấy anh.
Nhưng cô vẫn nhịn được.
Tòa nhà này từ lâu đã không có ai ở, điện nước đều ngừng, Đường Trọng Kiêu muốn Hứa Niệm giúp anh cạo râu, nhưng
cuối cùng không có gì cả, chỉ có thể từ bỏ.
Trên đường trở về di động của Đường Trọng Kiêu vang lên vài lần, từ đầu đến cuối anh đều không nhận. Hứa Niệm tò
mò quay đầu qua xem, kết quả người gọi là Nghê Vi.
Không khí tức thì trở nên quái dị, cô
không biết nên nói gì, lại nghe anh thản nhiên nói: “Anh đã gọi điện
thoại ngả bài với mẹ anh, em không cần làm gì, chỉ cần đứng ở phía sau
anh là được.”
Hứa Niệm rốt cuộc không bình tĩnh được, thật lâu mới mở miệng: “Anh biết phải trả giá những gì không?”
Anh không để ý mà cười, đưa tay tới vuốt
ve tóc dài của cô: “Anh muốn chỉ là em tín nhiệm anh, cho dù gặp phải
chuyện gì, cũng phải tin tưởng anh.”
Từ nhỏ anh đã thế này, sống chết tiền
quyền tất cả đều bị anh xem nhạt, đời này chấp niệm duy nhất có lẽ chính là cô, có gì khác quan trọng hơn điều này.
Cô mím môi không nói gì, nhưng tâm lý đã sớm nghiêng ngã.
***
Tục ngữ nói oan gia ngõ hẹp, nhắc tới
cũng khéo, Hứa Niệm ở cửa phòng bệnh gặp Đường Mạc Ninh cùng Nghê Vi đầy mặt lo lắng. Nghê Vi nhìn thấy Đường Trọng Kiêu liền vội vàng tiến lên
đón, cẩn thận quan sát anh: “Không có việc gì chứ? Sao anh không nói một tiếng liền rời khỏi bệnh viện, điện thoại cũng không nhận, chẳng lẽ
không biết tình trạng hiện tại của anh…”
“Tôi rất khỏe.” Đường Trọng Kiêu trực tiếp ngắt lời cô, hai mắt hung ác nham hiểm đảo qua mặt cô, mang theo ý cảnh cáo.
Nghê Vi lập tức im bặt, cắn môi tái nhợt, không hề nói gì nữa.
Từ đầu đến cuối Đường Mạc Ninh đều nhìn
Hứa Niệm, một bộ không cam lòng, có lẽ rất bất ngờ vì chút thủ đoạn này
của mình lại không có tác dụng gì.
Hứa Niệm cũng không muốn ở lâu, nói vài
câu với Đường Trọng Kiêu liền muốn đi, anh cũng không bắt buộc cô, chỉ
nhéo nhéo cằm cô một bộ ngữ khí suồng sã: “Trên đường cẩn thận, buổi tối sẽ gọi cho em.”
Lời này thành công khiến cả khuôn mặt Đường Mạc Ninh đều trầm xuống, Hứa Niệm biết không nên, nhưng quả thật thực hết giận.
Cô bên kia vừa đi, Đường Mạc Ninh liền
theo sau muốn cùng ra ngoài, lại bị Đường Trọng Kiêu gọi lại: “Anh đặt
vé máy bay cho em rồi, ngày mai sẽ đi.”
Đường Mạc Ninh khó tin quay đầu lại: “Anh đuổi em đi?”
“Những thủ đoạn kia của em, đừng lại mất
mặt xấu hổ nữa.” Đường Trọng Kiêu nói một chút không khách khí, dựa sô
pha ngồi xuống, nới lỏng khuy cổ áo.
Đường Mạc Ninh còn muốn giả ngốc nữa,
Đường Trọng Kiêu lại thẳng thắn: “Ngay cả mẹ anh còn không sợ, em thật
sự cho rằng em có thể làm được gì? Em khiến cô ấy không đi châu Phi
được, đáng tiếc chút mánh khóe ấy ngay cả Hứa Niệm cũng không lừa được.”
Nghê Vi còn trong phòng, hai anh em cũng
chẳng chút kiêng dè, đây là lần đầu tiên cô thấy hai người này bực tức
nhau, nhất thời cũng không biết nên nói giúp ai.
Đường Mạc Ninh từ nhỏ được Đường Trọng Kiêu chiều chuộng , làm sao chịu được ủy khuất, lúc này hốc mắt đỏ lên.
Đường Trọng Kiêu như hạ quyết tâm hung dữ nói đến cùng, mặt trầm xuống, rồi mới mở miệng: “Lục gia chưa từng
ngừng điều tra sự kiện đó, nơi này tóm lại không phải địa bàn của Đường
gia, nếu chân tướng bị vạch trần, ai cũng không bảo vệ được em.”
Nghê Vi cái hiểu cái không, không hiểu ra sao đứng ở đó, nửa câu cũng không xen vào.
Đường Mạc Ninh l