
”, Lạc Lạc cũng thực nể tình hắn, lại hô lên, ở trong lòng Thiết Diễm giơ tay ra giỡn với tay của Mị, ha ha cười.
Thấy hắn thế nhưng là dùng con ngay để che chắn, Mị cũng không lại trêu cợt hắn, lấy qua cầm, đặt ở trên đùi, đầu ngón tay dao động, đàn vang lên vài tiếng đơn giản, mặc dù không dễ nghe cũng không êm tai, nhưng cũng có thể thành khúc.
Nàng nhìn Thiết Diễm, trong lòng đột nhiên an tĩnh lại, nàng nhìn chằm chằm tiểu Lạc Lạc, thanh âm trong trẻo ở trong phòng vang lên, nàng xướng khúc nhạc trước đây mẹ đã xướng cho nàng nghe, khúc Trúc Tía Điều.
『 Một cây trúc tía thẳng tắp, đưa cho ca ca làm tiêu, đặt tiêu lên môi, tiếng tiêu vang lên mang theo muôn loại hoa nở; Ta hỏi ca ca nha, cho ta cây tiêu này được không; Hỏi ca ca nha, cho ta cây tiêu này được không .
Một chú cá vàng nho nhỏ, bơi từ thượng nguồn tới hạ nguồn, vẫy đầu vẫy đuôi, vẫy đầu vẫy đuôi, tay cầm cần câu câu ta đi đến; Tiểu muội muội nha, nước trong lắm, cứ bơi đi bơi đi; Tiểu muội muội nha, nước trong lắm, cứ bơi đi bơi đi.』
Tiếng đàn đơn giản , thanh âm của Mị trong suốt như nước suối, làn điệu vui tai làm cho tiểu Lạc Lạc ngồi ở trong lòng Thiết Diễm dựa theo tiếng ca của Mị hươ hươ cánh tay nhỏ bé.
Thiết Diểm cũng là thật vui sướng, cười yếu ớt nhìn Mị, nàng làm vậy là nói cho hắn, nàng thích phần lễ vật này của hắn phải không?
Nghe tiếng ca từ trong phòng truyền ra, mọi người ở trong viện nhìn nhau cười, hy vọng các nàng vĩnh viễn có thể ấm áp hạnh phúc như vậy.
*** ***
Chính quân của thái nữ Đại Lý lại tới chơi, Thiết Diễm cùng Lạc Lạc ở trong phòng, Mị ở thư phòng gặp hắn.
Mị đánh giá nam nhân trước mắt, tuấn tú nho nhã, khí độ hào phóng, phong hoa tuyệt đại, là nam nhân mà Dung Nhược sẽ thích , quần áo hắn cũng không đàng hoàng, thậm chí có thể nói là mộc mạc, không phải cái loại chất phác của Thiết Diễm , mà là một loại thanh nhã mộc mạc.
Nhưng ngay cả khi hắn là tiên tử hạ phàm thì như thế nào, ở trong mắt Mị, hắn xem ra chỉ là một cái hạng người vô ơn bạc nghĩa , hắn có là cực phẩm đi nữa, ở trong mắt nàng không đáng giá một xu; Nhưng, Dung Nhược, người tài tình hơn người như vậy, thế nhưng vẫn phải trải qua bất hạnh trầm luân.
“Không biết, Mị nhạc sĩ có phải là tri kỷ của vị kia?” Thanh âm nam nhân có chút mơ hồ chờ mong.
“Đúng thì như thế nào, không phải lại như thế nào?” Mị lạnh lùng nói, gương mặt tú trí không có biểu tình gì.
“Vậy bài hát trên đại điện……”
Mị nghe hắn nhắc tới bài hát kia, không khỏi cười lạnh, hắn nếu tài tình thực sự, cùng Dung Nhược tương đương, lại làm sao có thể không hiểu ý đó? Ngay cả nàng này người ngoài, xem qua cũng hiểu được nổi thất vọng cùng đau lòng của Dung Nhược .
“Bài hát kia đúng thư tuyệt bút của Dung Nhược.”
“Thư…Tuyệt…… Bút……?” Sắc mặt nam nhân trong nháy mắt tái nhợt như mất máu, run run nói,“Như thế nào…… Lại……”
Nhìn hắn cũng không phải giả bộ, Mị liền không hề lên tiếng, cho hắn thời gian chấp nhận tin dữ.
Thật lâu sau, thanh âm hơi nghẹn ngào của nam tử ở trong thư phòng tĩnh lặng lại vang lên,“Nàng…… Vì sao……?”
“Vì tình đã gây tổn thương cho nàng, hậm hực mà chết.” Xem ra Dung Nhược là thực sự yêu nam nhân trước mắt này, nàng gửi thư tuyệt bút cho hắn, nhưng không có nói ra tin dữ của bản thân, không muốn hắn thương tâm. [Sunny: Dung Nhược ơi là Dung Nhược! Tỷ thật quá si tình rồi :-<'>
Dung Nhược, thực xin lỗi, ta sẽ không giúp tỷ giấu diếm đâu. Có lẽ là tàn nhẫn, nhưng ta muốn hắn biết chính mình đã mất đi cái gì; Con người, chỉ khi mất đi thứ gì đó, mới biết được cái gì thật sự quý trọng.
Tĩnh lặng hồi lâu, nam nhân chậm rãi đứng dậy,“Ta đã quấy rầy, như vậy, cáo từ.”
Mị nhìn nam nhân lịch sự tao nhã trước mắt , tựa hồ hắn đã cố gắng kiềm chế bản thân, cặp ánh mắt kia tuy nhìn như bình tĩnh nhưng lại phức tạp vô cùng, lại tiết lộ một nỗi lòng không bình tĩnh , nói vậy Dung Nhược trong lòng hắn, cũng là không phải bình thường đâu!
“Không tiễn.” Mị đối với này nam nhân cảm giác kỳ thật thực phức tạp, nàng thưởng thức sự tao nhã, trầm ổn của hắn, nhưng không cách nào tha thứ cho sự lựa chọn của hắn; Nhìn hắn, nàng cũng sẽ không tự chủ được nghĩ đến, nếu là Thiết Diễm, sợ cũng sẽ cùng hắn làm ra lựa chọn đồng dạng đi, mỗi khi nghĩ đến đây, trong cơ thể nàng sẽ gặp một loại kích động đau đớn thấu xương, cũng có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng bi thống của Dung Nhược .
Vô luận như thế nào, nam nhân này có lẽ sẽ đem Dung Nhược chôn sâu trong lòng, trở thành nỗi đau đẹp nhất; Nàng cũng sẽ đem Dung Nhược – tri kỷ duy nhất của mình- ghi nhớ trong lòng.
Mị đột nhiên rất muốn thấy Thiết Diễm, lập tức đứng dậy rời đi thư phòng, khi mở cửa, lập tức thấy một lớn một nhỏ ngủ ở trên giường . Thiết Diễm gối đầu đè trên cánh tay, nằm ở trên giường, tay kia thì nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của Lạc Lạc , thanh thản ngủ sâu; Lạc Lạc đầu tựa vào ngực hắn,cái miệng nhỏ nhắn khi ngủ hơi hơi chu lên, bộ dáng rất là ngọt ngào .
Mị liền như vậy đứng nhìn phụ tử kia ngủ, bất an trong lòng nhất thời tan thành mây khói, hắn đã là phu của nàng, cũng có nhi của nàng, các nàng sẽ vẫn