
phải không cảm động, nhưng là Thiết Diễm hắn trừ bỏ một thân võ nghệ, hành quân đánh giặc, làm sao đáng để nàng đối tốt như vậy, nàng rốt cuộc vì cái gì chứ? Nay hắn còn là một tướng quân hữu danh vô thật, Thiết gia một nhà mẹ goá con côi. Có năng lực cho nàng cái gì chứ? Hắn, thật sự là nghĩ không ra a!
Nàng, đưa hắn tia chớp ngân thương.
Nàng, đưa hắn đạp tuyết vô ngân.
Nàng, biết hắn muốn cái gì.
Mà hắn, lại không biết nàng muốn cái gì.
Ngày ấy phía trên đại điện , lời nàng hứa lúc đó, đã từ từ khắc vào nội tâm của hắn. Chính phu, cả đời nhất thế một đôi nhân, kéo dài Thiết gia huyết mạch, mỗi khi đêm dài buông xuống, hắn đều sẽ cảm thấy lòng mình rạo rực, trong tâm sinh rất nhiều hy vọng. Nhưng khi mặt trời mọc lên ở phương đông là lúc hắn vẫn không thể hiểu thấu được mọi chuyện. Hắn, như thế nào có thể bảo vệ người nhà an toàn, như thế nào có thể bảo hộ giang sơn Đại Tống .
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng kiệu hoa đã tới Thiết phủ.
Nhấc lên màn kiệu, bước qua chậu than, đi đến đại sảnh.
Triệu Lang lúc này sớm đã ngồi ngay ngắn ở phía trên đại sảnh ,nhớ đến những gì chứng kiến ở trên phố, nàng thầm nghĩ, nha đầu kia thật đúng là phung phí a, chính điện của nàng còn chưa có trải thảm nhiều như vậy đâu! Nàng ta trải thảm nửa kinh thành, xem ra Mị so với nàng tưởng tượng đúng là giàu có hơn nhiều, về sau vấn đề lương thực trong quân đội không cần phải lo nữa rồi, vì Trấn Bắc tướng quân của nàng, nàng cũng phải phụ trách một phần, xem ra trong triều có Trấn Bắc tướng quân giống như có trấn quốc chi bảo a, Triệu Lang lo lắng không biết có nên cấp Thiết Diễm sửa phong hào thành Trấn Quốc tướng quân không đây.
Khi Triệu Lang thấy trấn quốc chi bảo của nàng một thân hỉ phục đi đến, không khỏi cũng có chút kinh ngạc. Hỉ phục kì dị kiamặc ở trên người Thiết Diễm chẳng những không kì lạ mà lại càng phát ra vài phần anh tuấn, nhưng lại so với nữ tử bình thường còn muốn mạnh mẽ hơn nhiều. Lại nhìn người theo sau hắn đi vào, không khỏi phải nhịn lắm mới có thể không cười to thành tiếng, thật sự là dị thường vất vả a~.
Mị thân hình mảnh khảnh vận mũ phượng và khăn quàng vai đỏ thẫm, đầu đội hỉ khăn, thế gian này có nữ tử mặc như vậy để bái đường , từ thiên cổ tới nay nàng là người đầu tiên rồi!
Nhất bái thiên địa, Diễm, chúng ta từ nay về sau bạch đầu giai lão, vĩnh viễn chẳng cách rời.
Nhị bái cao đường, Diễm, ta sẽ hoàn thành mọi tâm nguyện của chàng, yêu chàng hết lòng.
Vợ chồng đối bái, Diễm, ta hứa với chàng tình yêu của ta đối với chàng sẽ vĩnh viễn bất diệt.
“Thỉnh chú rể vén khăn voan.” Bà mối tiến lên nói, hắn chưa từng thấy qua như hôn lễ vậy, ở lễ đường vén khăn voan không phải là chuyện ngạc nhiên, ngạc nhiên là nam tử lại là người vén khăn voan của nữ tử, nữ tử nhà ai ở rể cũng chưa từng làm như thế, chuyện không tốt như vậy, không phải đều phải che dấu thật kỹ sao, thê chủ thật đúng là……
Thiết Diễm bình tĩnh tâm thần, ổn định tay, nhẹ nhàng vén lên khăn voan.
Vẫn là dung nhan xinh đẹp kia , không có son phấn, chỉ có một cặp mắt phượng xinh đẹp hút hồn, mũ phượng đẹp đẽ quý giá ẩn trong chiếc khăn voan.
Giờ phút này, trong lòng hắn không có quốc, không có nhà, có chỉ có nữ nhân xinh đẹp đến chói mắt trước mặt, chỉ có ánh mắt say đắm của nàng nhìn hắn, chỉ có cánh môi nhỏ xinh mĩm cười với hắn, chỉ có nàng, chỉ có nàng thôi…… Lông mi dài rậm khẽ run phảng phất ở trong tim hắn, hoa đỏ giăng khắp nơi……
Mị vừa lòng nhìn vào đáy mắt kinh ngạc của Diễm, rốt cục có thể đường hoàng nhìn hắn, dung nhan mà nàng sớm đã quen thuộc khắc vào thật sâu trong trái tim , nàng nhìn hắn, càng nhìn lại càng yêu. Hắn nhìn nàng như vậy làm nàng chỉ muốn ôm hắn thật chặt mãi mãi, nàng muốn nhốt hắn vào trong lồng để chứng minh cho mọi người biết hắn chỉ thuộc về một người, là nàng.
“Khụ khụ khụ” Triệu Lang thấy hai người kia đắm đuối nhìn nhau, trong lòng có một chút hâm mộ, lại có ý muốn chúc phúc, không nỡ phá cảnh tượng tốt đẹp này.
Nhưng tình hình này, trừng mắt nhìn nàng không phải chỉ có mình Triệu Lang, ngay cả Trung Hiếu vương cũng liếc mắt khó chịu.
Thiết Diễm lấy lại tinh thần, cúi mặt, rũ mắt xuống, cảm thấy có chút xấu hổ bộ dáng vừa rồi của chính mình, không ngờ hắn lại không nhớ lễ giáo gì cả.
Mị thấy hắn lại lùi về một bước, cảm thấy có chút thương tiếc, thầm than một tiếng, suy nghĩ vừa chuyển, đã tìm được tên đầu sỏ gây nên mọi việc.
Triệu Lang vừa thấy ánh mắt kia, làm sao có thể không biết Mị có ý tứ gì, mở miệng nói,“Trẫm niệm tình Thiết gia đời đời trung liệt, Trấn Bắc tướng quân lập nhiều công lao cho triều đình, nay đặc biệt ban thưởng, chúc hai người các ngươi bách niên giai lão, vợ chồng bền vững.” Quay đầu nhìn Trung Hiếu vương nói,“Có thể mượn thư phòng của Trung Hiếu vương dùng một chút không?”
Hoàng Thượng mở miệng, tất nhiên không ai dám từ chối, người ta khách khí hỏi vậy thôi, nhưng nghe ngụ ý của Hoàng Thượng , là muốn tặng họa sao?
“Trấn Bắc tướng quân phụ phu theo trẫm vào phòng, các khanh cứ tự nhiên đi!” Triệu Lang đứng dậy rời đi, phía trên hỉ đường mọi người đều quỳ tiễ