Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326314

Bình chọn: 8.00/10/631 lượt.

Ngọc Cẩn cùng uống với anh ta ba ly rượu, rồi nói: “Diệp Chiêu sức khỏe rất tốt, tôi sức khỏe không tốt, cộng vào với nhau, con

của tôi e rằng cũng chả mạnh mẽ đến đâu cả. Mẹ tôi sợ máu, sợ chết, sợ

đánh nhau, làm sao có thể để đứa cháu bảo bối ra chiến trường được chứ?

Chỉ vậy không bằng chăm chỉ học chút kiến thức, tương lai làm tài tử

phong lưu là được rồi!”.

Diệp Chiêu không kìm được hỏi ngược lại anh ta: “Còn phong lưu cái gì chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn mượn gan rượu, trợn mắt nhìn cô ấy, quát nạt: “Nói cho cô

biết! Nếu dám đưa con ra chiến trường, tôi sẽ bỏ cô ngay lập tức!”.

Lời nói say rượu khiến mọi người đều phá lên cười.

Hoàng tử Y Nặc tiếc nuối nói: “Diệp tướng quân võ nghệ đầy mình chẳng lẽ không có người kế tục sao?”.

Diệp Chiêu cười nói: “Nhà mẹ tôi vẫn còn hai đứa cháu trai, tương lai sẽ là trung thần báo quốc, cũng giống nhau thôi”.

Thái tử phụ thêm vào: “Diệp gia cả họ trung liệt, cháu trai nhà cô ấy, nhất định sẽ rất tốt”.

Hoàng tử Y Nặc hình như có tâm tư nhìn Hạ Ngọc Cẩn một cái, rồi gật đầu nói: “Nói cũng phải!”.

Diệp Chiêu đợi bọn họ đi xa rồi mới quay sang nói nhỏ với Hạ Ngọc Cẩn: “Cảm ơn”.

Hạ Ngọc Cẩn hình như rất ngạc nhiên nói: “Ngốc hả? Tôi làm gì chứ?”.

Diệp Chiêu cũng không dám chắc là cậu ta đang giả vờ ngốc nghếch hay ngốc

nghếch thật, đành nói: “Hoàng tử Đông Hạ thật nguy hiểm”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn hình bóng của Y Nặc, tán đồng: “Quả đấm to như thế, nhất định là rất nguy hiểm”.

Diệp Chiêu lắc đầu: “Tôi thấy anh ta không có ý tốt, anh tránh xa anh ta ra một chút”.

Hạ Ngọc Cẩn là con lừa ương bướng, vợ mình nói Đông thì lại thích nói Tây, lập tức nhạo báng nói: “Người ta khen tôi thì là không có ý tốt? Phụ nữ đúng là lắm mồm, một bụng nhỏ nhen!”.

“Thế sao?” Diệp Chiêu cười đểu, ghé sát vào cậu ta, hừ một cái, nhẹ nhàng nói một câu như đá phá

vỡ trời xanh, “Ở Mạc Bắc, có tin đồn anh ta mắc bệnh đồng tính, phu

quân… Anh thực sự muốn gần anh ta sao?”.

Hạ Ngọc Cẩn run lẩy bẩy, yếu ớt hỏi: “Cô lừa tôi đấy à?”.

Diệp Chiêu nhún nhún vai: “Tin hay không tùy anh, còn tôi thì vẫn tin”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn cơ thể cơ bắp cuồn cuộn của đối phương, còn thỉnh thoảng thấy ánh mắt nhìn qua bên này.

Do dự lúc lâu lúc lâu…

An toàn là trên hết, mình vẫn nên tin thì hơn. Bất luận là ở Đại Tần hay là Mạc Bắc đều có quy tắc là lúc tiếp khách phải chuốc cho khách

uống say thì mới gọi là hiếu khách. Mọi người đều nhìn thấy Hạ Ngọc Cẩn

ra sức giúp vợ mình uống rượu nên nảy sinh ý muốn chơi xỏ. Lần lượt từng người đến, anh một chén tôi một chén, chuốc đến khi Hạ Ngọc Cẩn say

khướt, ngay cả bản thân mình họ gì tên gì đều chuẩn bị không nhớ nữa.

Tàn tiệc, Diệp Chiêu là người dìu anh ta về.

Lúc Hạ Ngọc Cẩn tỉnh lại, thấy mình vẫn còn ở trong chiếc kiệu đang lắc lư

lắc lư. Diệp Chiêu ở bên cạnh nhắm ngủ một giấc, còn bản thân Hạ Ngọc

Cẩn thì đang tựa vào vai cô. Mặc dù chưa tỉnh rượu nhưng Hạ Ngọc Cẩn vẫn nhớ ra khí khái của một người đàn ông. Đường đường là đại nam nhi sao

có thể dựa vào vai một người con gái để ngủ chứ?

Điều này thật là mất mặt quá đi mất!

Vì thế cậu dứt khoát chuyển tư thế, dựa sát vào vách kiệu, sau đó nhân lúc Diệp Chiêu còn đang ngủ, để đầu cô ấy dựa lên trên vai mình, xong xuôi

mãn nguyện gật gật đầu, tiếp tục mơ màng ngủ.

Sau khi đợi xung

quanh không có phản ứng gì Diệp Chiêu mới len lén mở hé một con mắt quan sát tình hình, ngửi ngửi mùi hương hoa oải hương trên người Hạ Ngọc

Cẩn, rồi tranh thủ dựa gần lại một chút, tận dụng cơ hội khó có, thúc

thúc vào người cậu ta.

Hạ Ngọc Cẩn đang ngủ mơ hét toáng lên: “Dừng tay! Ta phải ngủ bên trên!”.

Diệp Chiêu an ủi: “Được được, anh ở bên trên”.

“Như thế mới ngoan! Không nghe lời ta bỏ cô luôn!”. Hạ Ngọc Cẩn đắc ý nghiến răng ken két: “Này này… đại cô nương… eo nhỏ chân đẹp, chó chết! Không

được tranh giành với ông!”.

Diệp Chiêu đoán mãi mà vẫn không hiểu anh ta đang mơ cái gì nữa.

Lúc Hạ Ngọc Cẩn tỉnh lại một lần nữa thấy đầu đau như búa bổ. Diệp Chiêu

quần áo gọn gàng đang đứng bên đầu giường của cậu ta, nhìn giống hệt như một cô vợ hiền dịu, bưng một bát canh giải rượu đưa cho cậu. Hạ Ngọc

Cẩn uống hai ngụm canh giải rượu, ngồi đờ đẫn một lúc, rồi như chợt nhớ

ra vội vàng kiểm tra quần áo của mình một lúc lâu rồi nhảy phắt từ trên

giường xuống hỏi: “Tối qua, ta và cô ngủ cùng nhau? Cô… cái đó… không

sao chứ?”.

Diệp Chiêu nghiêm mặt nói: “Tôi giống một người đi lại lung tung thế sao?”.

Hạ Ngọc Cẩn thở phào nhẹ nhõm, uống hết bát canh giải rượu, tiếp tục leo lên giường ngủ tiếp.

Diệp Chiêu thu lại bát, đưa cho người hầu, rồi nhanh chóng rời đi.

Qua một lúc lâu, Hạ Ngọc Cẩn mới nhớ lại cuộc đối thoại giữa hai người, điều này…

Thật là giống bọn lưu manh sau khi uống rượu ngủ lung tung với những người

con gái khác! Phì phì! Đâu có giống? Đều là ảo giác! Đừng nghĩ lung tung vớ vẩn nữa! Cậu ta lấy chăn chùm qua đầu, cố xua đuổi suy nghĩ không

nên có ra khỏi đầu óc, sau đó bảo Cục Xương đi nói với lão Đầu Dê: “Hôm

nay ta đình công, những việc khác lão Đầu Dê xem xét rồi tự tiến hành

giải quyết”.

C


Old school Easter eggs.