
hảng phất lại nhớ tới trước khi thành thân tại tiểu tửu quán đêm hôm đó, nàng cũng là bộ dạng như vậy làm cho hắn đau lòng.
Lúc này đây, dù là vì hắn, nhưng hắn lại không cách nào vui vẻ, hắn tình
nguyện nàng vẫn như cũ bình tĩnh mà không có việc gì, nàng như vậy khiến hắn cực kì lo lắng.
“Nhược Thủy –” hắn nhẹ nhàng kêu, liền kinh hách đến nàng.
Ôn Nhược Thủy từ trong tư lự hoàn hồn, kinh hỉ quay đầu lại, khóe miệng
bất giác giương lên, “Tỉnh rồi sao, có chỗ nào khó chịu không?”
“Ta không sao, không nên lo lắng.”
Nàng gật đầu, “Đói bụng không? Ta gọi Hạnh nhi thay ngươi đem cháo đến.”
Hắn nhìn nàng tại thái dương vẫn gài đóa hoa trà, cười cười, “Ta thực sự không có việc gì, bất quá xác thực là hơi đói bụng.”
“Hạnh nhi, thay Vương gia chuẩn bị thức ăn.”
“Vâng, tiểu thư.” Hạnh nhi thanh âm từ ngoài phòng truyền đến.
“Lại đây ngồi với ta.” Hắn hướng nàng vươn tay.
Ôn Nhược Thủy cầm tay hắn tại bên giường ngồi xuống, không nói gì.
“Ta làm nàng sợ, có đúng hay không?”
Nàng vẫn im lặng không nói, không muốn nhớ lại một màn tê tâm liệt phế như vậy.
“Xin lỗi.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Nàng nắm chặt tay hắn, “Đừng nói xin lỗi với ta, nhất là lời xin lỗi như
vậy.” Nàng không phải là người lãnh huyết vô tình, không nên khảo nghiệm năng lực thừa nhận của nàng…
“Không có lần sau.” Hắn đảm bảo.
“Ngươi thề?”
“Ân.”
“Ta tin tưởng ngươi.”
Kinh qua sự kiện ngày đi săn bắn đó, Vân Yến công chúa rốt cục không còn gây khó dễ nữa, sảng khoái đồng ý gả cho thái tử, đến đây việc hòa thân giữa hai nước xem như kết thúc viên mãn.
Đại hôn được ấn định nửa tháng sau cử hành, Hoàng thượng hạ chiếu thông cáo cho toàn dân thiên hạ.
Mà Bình vương, nhân vật nổi bật của sự kiện hiện rất ngoan ngoãn ở tại
trong phủ dưỡng thương, mỗi ngày đều cùng Vương phi uống trà, chơi cờ
giết thời gian.
Ôn Nhược Thủy hầu như nhất định ngày nào cũng
phải tại hoa viên vũ thương lộng đao một phen, mà khán giả ngoại trừ
thiếp thân nha hoàn của nàng, hiện tại lại nhiều thêm một vị trượng phu
nhàn rỗi.
Chỉ là nhìn nàng thân ảnh di chuyển thoăn thoắt múa
kiếm, Lý Dật Phong tâm tình thập phần yên ổn bình tĩnh. Cứ như vậy cùng
nàng làm bạn đến già có lẽ là một chuyện phi thường hạnh phúc.
Đem trường thương cắm vào giá đao, Ôn Nhược Thủy cẩm lấy khăn Hạnh nhi đưa
đến, một bên chà lau mồ hôi trên mặt, một bên hướng trượng phu đang nằm
nghỉ tại nhuyễn tháp trên hành lang mà đi đến.
“Nghe Hạnh nhi nói nàng hôm nay muốn xuất môn?” Hắn hỏi, cố ra vẻ không để ý.
Nàng liếc mắt thiếp thân nha hoàn, gật đầu.
“Nàng đi làm chi vậy?”
“Vương gia thân thể còn chưa khang phục không cần di chuyển nhiều, ở nhà hảo hảo tĩnh dưỡng là được.” Nàng đạm mạc nói.
Lý Dật Phong thầm nghĩ…mình bị bỏ rơi…
Hạnh nhi đứng một bên hé miệng cười trộm. Tiểu thư đã nói rõ không muốn để cô gia nhúng tay mà.
“Hạnh nhi, giúp ta chuẩn bị một bộ nam trang.”
“Muốn nô tỳ cùng đi sao?”
“Không cần.”
Cái này, Lý Dật Phong nghĩ không thể bảo trì trầm mặc nữa, “Hay là để nàng đi theo đi.”
“Không cần.”
“Nhược Thủy — “
“Có một số việc càng ít người biết càng tốt.”
Nàng nói như vậy, hắn lại càng lo lắng, “Ta đi theo nàng.”
“Vương gia có thương tích trong người.” Nàng rất nhẹ nhàng, đơn giản mà phản bác hắn.
Cuối cùng, Bình vương chỉ có thể tức giận bất bình nhìn thê tử tiêu sái ly khai hoa viên.
Đợi được Hạnh nhi lần thứ hai trở về hầu hạ thì, Lý Dật Phong nhịn không
được dò hỏi, “Tiểu thư nhà ngươi trước đây cũng thường như vậy sao?”
Hạnh nhi thành thật khai báo: “Chỉ cần không vượt quá chừng mực tiểu thư,
nàng sẽ không trở mặt, nhưng nô tỳ cũng chỉ phụ trách ẩm thực cùng sinh
hoạt hàng ngày của tiểu thư, chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, tiểu
thư chưa bao giờ để nô tỳ biết được.”
Nói cách khác, nàng cùng
Gia Luật Phi Hùng ân oán chỉ có chính nàng rõ ràng nhất, cho dù Hạnh nhi là thiếp thân nha hoàn cũng hoàn toàn không biết gì cả. Lý Dật Phong
trong lòng tràn ngập phiền muộn, vốn tưởng sẽ hỏi thăm Hạnh nhi được một chút tin tức.
Hạnh nhi con ngươi đảo quanh, hạ giọng nói: “Cô
gia, kỳ thực ngài không cần lo lắng, tiểu thư cùng Gia luật tướng quân
kia nghe nói là tử địch.”
“Sao lại nói như thế?”
“Nô tỳ
lúc ở biên quan thì nghe một tướng quân khác tiết lộ, tiểu thư có một
lần thiếu chút nữa chết dưới tiễn của Gia Luật Phi Hùng, mà Gia Luật Phi Hùng cũng nhiều lần bị tiểu thư đánh đến mặt xám như tro tàn, tính mệnh suýt nữa khó giữ được.”
Lý Dật Phong cau mày có chút suy tư. Gia Luật Phi Hùng chắc là tại cùng Nhược Thủy nhiều năm giằng co chiến đấu
nên đối với nàng nảy sinh tâm tư khác.
Chỉ là, thoáng trong đó,
hắn cảm giác được thê tử đối Gia Luật Phi Hùng có một loại hận ý, khiến
hắn bất giác liên tưởng đến đêm đó nàng say rượu đã thất thần đề cập đến chuyện cũ.
Có thể là người chết cùng Gia Luật Phi Hùng có liên quan?
—————–
Tướng Quốc Tự bầu trời quanh năm hương khói lượn lờ, tiếng chuông cổ không dứt bên tai.
Hậu viện, tán đại thụ che trời, phi thường yên tĩnh.
Gia Luật Phi Hùng đi