Duck hunt
Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324201

Bình chọn: 10.00/10/420 lượt.

thái độ chân thành chút đi!”

Ánh mắt Tống Thế An rất lạnh lẽo, nhưng vẫn cố nén tức giận, dịu giọng nói: “Nhờ nàng chăm sóc Tuyên Tử cho tốt.”

Tô Đường trợn trừng hai mắt, đây là lần đầu tiên mặt lạnh dùng giọng điệu này để nói với nàng đấy! Vì Tuyên Tử mà hắn lại có thể tạm thời gạt cái bộ dạng thối tha của hắn qua một bên, còn nén giận nữa chứ! Chà, chà, đúng là phụ tử tình thâm!

“Chẳng lẽ huynh không sợ ta làm một mẹ kế đại gian đại ác ngược đãi nó sao?” Tô Đường hỏi.

“Nàng dám!!!” Tống Thế An thoáng sa sầm mặt, nhưng nhìn thấy nụ cười bỡn cợt trong mắt Tô Đường, hắn lại buông lỏng nắm tay: “Ta tin nàng không phải người như thế.”

Tuy cô gái này rất kiêu ngạo, làm càn, nhưng tâm địa cũng không phải là xấu. Hơn nữa, tính cách của nàng vui vẻ, cởi mở như vậy, Tuyên Tử đi theo nàng, có lẽ cũng sẽ dần sáng sủa hơn một chút. Dù sao, ở trong phủ tướng quân này, Tuyên Tử cũng không có ai thân thích, chính hắn rất muốn ở bên cậu nhóc, chỉ là có lòng mà không có lực.

Nghe hắn nói vậy, không hiểu sao trong lòng Tô Đường bỗng thấy hơi cảm động, nên cũng không gây khó dễ cho hắn nữa, nhìn ngón tay mình, nói: “Vậy được rồi, giúp người giúp đến nơi, tiễn Phật tiễn về Tây thiên. Ta sẽ cố mà làm một chút vậy.”

Cố mà làm à?!

Tống Thế An phẩy tay áo rời đi.

Tuyên Tử vẫn nhìn mãi theo bóng Tống Thế An cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thôi. Cửa phòng mở rộng, chỉ có một hình bóng nhỏ bé của cậu nhóc đứng giữa cửa, nhìn cô độc vô cùng.

Thấy nét mặt cô đơn của cậu nhóc, lòng Tô Đường như mềm đi, gọi: “Tuyên Tử.”

Nghe nàng gọi, Tuyên Tử quay lại, nét rầu rĩ biến mất, đứng thẳng lưng, lại khoác lên mình dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững.

Tô Đường thầm nghĩ, ban đầu nhìn dung mạo còn thấy không giống nhau, nhưng dáng vẻ lạnh như băng này thì không khác nhau gì cả! Một mặt lạnh già đẻ ra một mặt lạnh trẻ!

Một khắc trước cậu nhóc vẫn còn dáng vẻ của một đứa nhóc khép nép vào người lớn, vậy mà giờ đã đứng thẳng như tường thành, còn thoáng mang theo vẻ thù địch, y như con nhím nhỏ vậy.

Tô Đường ngồi xuống, sai Thược Dược lấy cho Tuyên Tử một cái đôn cao, sau đó rất hứng thú nhìn cậu nhóc ngồi ngay ngắn trên đôn.

Tuyên Tử cúi đầu, khép mắt: “Xin lắng nghe lời mẫu thân dạy bảo ạ!”

Lại nghe thấy tiếng “mẫu thân” này, Tô Đường cười nói: “Cha con dạy con như vậy à?”

“Vâng!” Tuyên Tử vẫn cúi đầu đáp.

“Con rất nghe lời cha con nhỉ!”

“…” Vớ vẩn!

“Có điều, ta nhận ra, có vẻ con không thích ta lắm!”

“…”

“Con lẩm bẩm gì đấy?”

“Người có thể bỏ hai chữ “có vẻ” đi cũng được.”

“Con…” Hừ, tên nhóc này giỏi lắm! Suýt nữa thì quên mất tên nhóc này rất giỏi sinh sự! Trước mặt cha thì còn làm ra vẻ nhu thuận nghe lời, rõ ràng là giả vờ giả vịt mà!

Được lắm, được lắm, trẻ con dễ dạy mà!

“Vậy vì sao con không thích ta? Ta đâu có làm mích lòng con?” Tô Đường không muốn so đo với cậu nhóc, người lớn không chấp trẻ con!

Tuyên Tử không thèm để cho nàng chút thể diện hay tình cảm nào, chỉ bĩu môi nói: “Người cũng không thích con, sao con phải thích người chứ?”

“A…” Tô Đường cứng họng, một lúc lâu sau mới phun ra được một câu: “Rất cá tính! Ta thích! Con ta rất có phong phạm của mẫu thân ta đây!” Lúc đó nàng ghét mặt lạnh như vậy, chẳng phải là do mặt lạnh cũng chán ghét nàng mà ra sao?!

Rèm mi dài của Tuyên Tử hơi lay động — con ta à?

Tô Đường nói tiếp: “Có điều, ta cũng đâu có nói không thích con chứ.”

Mới là lạ ấy! Đừng nghĩ rằng con không nghe thấy tiếng hừ kia của người! Vừa rồi phụ thân nhờ người chăm sóc con, người là người lớn mà còn không tình nguyện cơ mà! Còn nói thích con à, có mà lừa trẻ con ấy — trong lòng Tuyên Tử thầm gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh.

Thấy Tuyên Tử không đáp lời, Tô Đường lại nịnh nọt: “Thật mà, ta rất thích trẻ con, ở thành Bình của ta ấy, đám trẻ con đều thích chơi với ta mà.”

“…” Đó là vì mấy đứa đó mù mắt rồi!

“Có điều, nếu con không trưng ra cái bản mặt xấu xí như người cha mặt lạnh kia của con thì tốt hơn nhiều. Con mới bốn tuổi thôi mà Tuyên Tử, nghiêm túc như thế làm gì chứ? Con vẫn còn là trẻ con mà, hoạt bát, có sinh khí một chút đi. Con nhìn con xem, ăn mặc già đời thế này. Hôm qua gặp con, con mặc xiêm y đen như mực, hôm nay vẫn đen như mực. Con trắng trắng tròn tròn thế này, phải mặc màu be này, màu hồng cánh sen này, màu vàng nhạt nữa, thì đẹp hơn biết bao nhiêu…”

“…” Quá tầm thường!

Tô Đường vẫn thao thao bất tuyệt, đương nhiên là nàng cố tình. Tiểu Tuyên Tử càng lãnh đạm thì càng kích thích ý chí chiến đấu của nàng. Nàng không tin rằng với bản lĩnh của nàng mà không thu phục được tên nhóc thối này. Chiến thuật hiện giờ gọi là lấy nhu thắng cương, dùng lửa chế băng!

Tiểu Tuyên Tử ấy mà, mẹ đẻ thì mất sớm, cha lại không thường xuyên ở bên cạnh, cụ nội không thân thiết, cả phủ tướng quân rộng thế này, chỉ có mình cậu nhóc cô đơn. Tô Đường nghĩ, vẻ ngoài lạnh như băng này của cậu nhóc, chẳng qua là xuất phát từ ý thức muốn tự bảo vệ mình thôi. Đương nhiên, cũng là vì cậu nhóc bắt chước cha mình. Điều này không ổn chút nào, một đứa bé xinh xắn như vậy, làm sao có thể đi nhầm