XtGem Forum catalog
Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323943

Bình chọn: 10.00/10/394 lượt.

khi cô gái kia chết, Thế An chưa từng tiếp xúc với người con gái nào. Dù thế nào cũng phải cảm tạ Thánh thượng, nếu không phải ngài ép buộc, thì không biết đến bao giờ bà già như ta mới được uống tách trà hiếu kính này của cháu dâu nữa.” Nói xong, lão thái thái nâng tách trà thơm mà Tô Đường vừa dâng lên, uống cạn tách trà mà không thèm để ý nó đã nguội ngắt.

Cẩm Tú nhìn sắc mặt của bà, khẽ cười nói: “Xem ra, lão phu nhân rất hài lòng với thiếu phu nhân.”

“Sao có thể không hài lòng chứ? Lúc trước nghe mấy tin tức do người ngươi phái đi tìm hiểu về, ta còn không dám hy vọng nhiều, nhưng hôm nay gặp, thực sự khiến bà già này kinh ngạc vì vui mừng. Thông minh, biết tiến biết lùi, không để tâm mấy chuyện vặt vãnh, có chừng mực, mà quan trọng nhất là, con bé cực kỳ bao che. Chỉ là một nha hoàn mà con bé còn muốn che chở, sau này giao phủ tướng quân cho con bé quản lý, còn sợ không ổn thỏa hay sao?” Nói xong, lão thái thái lại thở dài: “Chỉ sợ lòng con bé không đặt ở phủ tướng quân này thôi!”

Mặt Cẩm Tú hơi biến sắc: “Ý người là…”

“Con bé là một người có dã tâm, không an phận, chỉ có thể từ từ thu phục thôi. Ta giao phủ tướng quân này cho con bé, là vì muốn nắm bắt được lòng con bé.”

“Lão phu nhân phải bận lòng rồi.” Cẩm Tú thở dài, rồi lại vừa cười vừa nói: “Lão phu nhân đúng là liệu sự như thần, người không cho nô tỳ nói chuyện của Hỉ Thước trước, còn nói chờ thiếu phu nhân mở miệng trước. Nô tỳ vốn không tin, thầm nghĩ là một cô dâu mới như nàng, làm sao có thể vì một nha hoàn mà tự chuốc lấy phiền phức. Không ngờ thiếu phu nhân lại nói ra thật, còn nói rất tự nhiên chứ không hề có ý chất vấn, càn quấy gì. Người còn giả vờ nói thiếu phu nhân nên nhường nhịn bốn vị cô nương ở Tây Uyển, xem thiếu phu nhân phản ứng thế nào nữa. Thiếu phu nhân thực sự không phải người dễ chọc đúng như người dự đoán, là một người không dễ dàng chịu thiệt thòi… Lão phu nhân, người đúng là thần Gia Cát tái thế!”

Nghe Cẩm Tú nói vậy, lão thái thái vỗ nhẹ vào cánh tay bà ta, cười nói: “Ngươi thật là, đến tuổi này rồi còn nói nhảm nữa.”

“Cẩm Tú nói thật lòng mà. Nhưng mà lão phu nhân, người thấy, liệu thiếu phu nhân có đối phó được với bốn cô nương ở Tây Uyển không?”

“Đừng xem thường con bé. Bốn cô nhóc kia cũng không làm được trò trống gì đâu. Lúc trước ta không quan tâm đến, nên mới để cho Như Ý kia làm loạn như hôm nay. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu không có chuyện hôm nay, cũng không nhìn ra được nàng dâu mới của ta nông sâu thế nào. Vốn dĩ còn có thể chấp nhận mấy đứa nhỏ đó, nhưng bây giờ lại dám hạ thủ với Tuyên Tử, thậm chí còn nhắc tới người phụ nữ kia, thì không thể dung túng cho chúng nó làm bậy nữa rồi…”

Thấy lão thái thái nói chuyện như giấu kim trong bọc mềm, Cẩm Tú cũng thận trọng hơn: “Bốn vị cô nương kia cũng hơi thiếu chừng mực thật, cần phải dạy bảo một phen. Vì thân phận của lão phu nhân ngài cao quý nên mới không thèm so đo với các nàng, nếu không, thì làm sao các nàng dám càn quấy như vậy được.”

Lão thái thái khẽ cười, rồi lại thở dài: “Già rồi, đã chán ngấy mấy chuyện đấu tới đấu lui rồi. Mấy mánh khóe cỏn con đó, cứ để cháu dâu mới của ta chơi cho vui đi, những ngày tháng sống trong nhà cao cửa rộng này còn dài lắm, bà già ta đây cũng phải để cho con bé kiếm vài việc vui vui để giải trí chứ, đúng không?”

Nói xong, lão thái thái nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười bí hiểm, dường như đang nhớ lại những màn mưa máu gió tanh, tranh đấu liên hồi trong danh môn thế gia thời trẻ…

Tô Đường được Hỉ Thước đỡ ra khỏi viện Phúc Thụy, dọc đường đi, tâm trạng của nàng rất nặng nề.

“Tiểu thư, sau này người phải trông nom phủ tướng quân này rồi!” Hỉ Thước lại rất hưng phấn.

Tô Đường nhăn mặt nói: “Tiểu Hỉ Thước, khi em biết là nha hoàn hồi môn của ta chỉ có một mình em, em đã cảm thấy đường đời của em vô cùng u ám đúng không?”

A… Có nên nói thật không nhỉ? Hỉ Thước khó xử.

Tô Đường lại không chờ cô ấy trả lời, chỉ bi thương nói: “Bây giờ, tâm trạng của ta cũng giống hệt em lúc đó mà.”

“…”

Nhìn phủ tướng quân rộng lớn này, Tô Đường còn cân nhắc xem phải làm thế nào mới ổn. Nàng quét mắt một vòng rồi dừng lại ở một khu nhà được kiến tạo rất tinh xảo, mắt nàng hơi nheo lại, hỏi Thược Dược đi sau lưng: “Ở đó chính là Tây Uyển phải không?”

Thược Dược cúi đầu, thận trọng đáp: “Hồi thiếu phu nhân, đúng thế ạ.”

Tô Đường khẽ gật đầu, vẫn có ý kiến, vẫn bằng mặt mà không bằng lòng phải không? Làm đương gia chủ mẫu, chỉ cần tốn chút công sức là được, nhưng còn bốn vị này… Tô Đường cũng không chắc rốt cuộc lão thái thái có ý gì, tạm thời cứ án binh bất động đã — các cô không chọc đến ta, ta cũng sẽ không động đến các cô, nhưng nếu các cô cố tình không biết điều, thì bà đây sẵn lòng hầu chuyện!!!

Nghĩ thông suốt, Tô Đường lại nở nụ cười hiền hòa, quay đầu liếc nhìn Thược Dược một cái, nàng khẽ nhướng mày — sao nha đầu này nhìn nàng mà cứ như nhìn thấy quỷ vậy?

Đi quanh phủ một vòng, quay về viện của mình, Tô Đường vô cùng mệt mỏi, vì vậy, lại âm thầm mắng Tống Thế An đến lăn lên lộn xuống. Nàng vốn muốn t