
Ánh dương quang ấm áp rơi xuống hai đầu bờ ruộng, cỏ cây tươi tốt sum xuê, một khung cảnh điền viên an bình.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn….” Tiếng đọc
sách lanh lảnh nương theo cơn gió nhẹ lan đi bốn phương tám hướng, điểm
thêm mấy phần sóng gợn lăn tăn cho khung cảnh yên tĩnh của nông thôn.
Đó là một gian trường tư thục rất đơn sơ, nằm ở mảnh đất trống đầu thôn.
Gian nhà được dựng bằng gỗ thanh yên được bào nhẵn đơn giản, trên nóc
nhà phủ kín cỏ khô, dưới ánh mặt trời ánh lên một màu vàng óng, ngay cả
cửa sổ cũng không có song cửa, không có màn che, từ bên ngoài đảo mắt
một cái đều có thể thấy rõ toàn bộ không gian bên trong.
Cùng thông với phòng học là hai gian phòng dành cho tiên sinh dùng làm phòng ngủ và phòng sách, cửa sổ phủ một lớp giấy dày, cho dù ban đêm ánh đèn
nổi bật cũng không có cách nào nhìn được tình hình bên trong phòng.
Cửa phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, một thư sinh mặc bố y bước ra khỏi thư thất.
Áo xanh vải thô, đồng sắc với dây thắt lưng, dưới chân mang một đôi giày
đế dày, cho dù đi ở sơn đạo đầy đá vụn chân cũng sẽ không có cảm giác.
Tướng mạo của thư sinh chỉ có thể dùng bốn chữ để đánh giá – bình thản
vô kỳ, ngay cả ánh mắt đều có vẻ hỗn độn bất minh, toàn thân cao thấp
duy nhất đáng khen ngợi chính là một đầu tóc dài đen nhánh.
Bộ pháp ổn định đạp từng bước đến gần phòng học, nghe thấy tiếng đọc sách
lanh lảnh vọng ra từ phòng học, khóe miệng của thư sinh khẽ nhếch lên,
chính là cử động nho nhỏ đó, làm cho khuôn mặt của hắn xuất hiện chuyển
biến thần kỳ, giống như trong lúc đó hắn đột nhiên biến trở nên anh
tuấn.
“Thiếu gia…. thiếu gia….” Tiếng kêu lớn hụt hơi
từ cửa tư viện truyền đến, chỉ thấy một thư đồng mặt hơi ngăm đen đang
đỡ lấy khung cửa thở phì phò.
“Tam Mộc, trong nhà
không có ai sắp chết đói, ngươi thật sự không cần liều mạng chạy gấp vậy trở về.” Ngữ khí của thư sinh dẫn theo vài điểm trêu chọc.
Thư đồng gọi là Tam Mộc trừng mắt nhìn thiếu gia nhà mình, cố gắng bình ổn thở dốc, “Ta đã quên mang tiền.”
Khóe miệng khẽ nhếch lên của thư sinh bất giác rũ xuống.
“Năm dặm a.” Tam Mộc phát ra tiếng rên rĩ thống khổ, chạy tới chạy lui tổng
cộng hết mười dặm, lại phải đi thêm một chuyến nữa, hôm nay hắn phải đi
tới hai mươi dặm, sắc mặt nhất thời biến thành trái khổ qua.
Thư sinh cuối cùng liếc nhìn thư đồng một cái, dùng thanh âm cứng ngắc nói, “Cầm tiền đi mua gạo đi.”
Thư đồng nhìn theo chủ tử đi vào phòng học, vẻ mặt cực kỳ ai oán, thật độc
a! Hắn cứ nghĩ thiếu gia ít nhất cũng sẽ nói ngày mai đi mua cũng được,
rõ ràng gạo trong phòng bếp còn đủ ba đến năm ngày ăn.
Đường Bình Bình là tư thục tiên sinh mới đến thôn Hòe Thụ, là một thư sinh
bình thường vô kỳ, bất quá là vị tiên sinh duy nhất không chê bai vứt bỏ trường học quá thô sơ. Thôn dân chất phác hồi báo hắn là, lấy tốc độ
nhanh nhất dựng lên cho tiên sinh phòng ngủ, thư thất, phòng bếp, phòng
tạp vật, mấy gian phòng xá tính cả phòng học tạo thành tư thục viện hiện tại. Giữa sân có một giếng nước, vô cùng tiện lợi.
Mà làm chuyện gì cũng ngăn nắp đâu vào đấy Đường Bình Bình, nét bút hỏng
duy nhất chính là vị thư đồng làm chuyện gì cũng nông nỗi, bộp chộp làm
đâu hỏng đó của hắn, chuyện này khiến cho thôn dân trong làng cho dù suy nghĩ cả trăm lần cũng không thể lý giải được.
Ánh chiều tà giống như một dòng rượu rót xuống khắp sân, Tam Mộc rốt cuộc khiêng gần nửa túi lương thực bước qua cửa đại môn.
Đang đứng ở trong sân thưởng thức ánh tịch dương Đường Bình Bình liếc mắt một cái, “Nấu cơm đi, ta cũng đói bụng rồi.”
Bả vai của Tam Mộc nhất thời sụp xuống, hắn vừa mới đi hết hai mươi dặm
đường đó. Hắn thật sự không nên vì muốn một chút cơm no mà đem tương lai mơ hồ giao vào trong tay của Đường Bình Bình, trong lòng lại một lần
nữa vì chính mình nhất thời lỗ mãng thở dài, kỳ thật đi ăn xin có khi
cũng là một loại hạnh phúc a.
Khói bếp lượn lờ dâng
lên từ phòng bếp, trong viện Đường Bình Bình không biết khi nào thì cầm
trong tay một đoạn ống trúc đùa nghịch.
Cách giếng nước không xa là một chiếc bàn dùng phiến đá vuông dựng thành, là chỗ Đường Bình Bình cùng thư đồng ngồi ăn cơm.
Khi Tam Mộc đem một thùng cơm gạo trắng đặt trên bàn, dọn lên một đĩa dưa
leo xào cùng một món mặn có ba thứ trộn lẫn, thì hắn nhìn thấy Đường
Bình Bình đã hoàn thành xong một kiện thành phẩm — bát trúc, hoàn toàn y theo hình dáng bên ngoài của đốt trúc mài dũa tu chỉnh thành một cái
bát bằng trúc.
Điều này làm cho Tam Mộc có chút kinh
ngạc, hắn vẫn nghĩ thiếu gia trừ bỏ trong bụng có chút học vấn, hoàn
toàn chẳng biết làm gì, nhưng hôm nay hắn cảm thấy bản thân lúc trước
nhận thức hình như quá mức võ đoán.
Nhìn đến dùng ba
thứ ớt đỏ, ớt xanh, tàu hủ ky trộm lẫn thành món ăn, Đường Bình Bình
biểu tình rõ ràng là chảy nước miếng, bay nhanh qua cầm lấy đôi đũa
hướng mục tiêu tìm kiếm.
Tam Mộc ngay lập tức lấy tốc
độ nhanh nhất gắp lấy dưa leo bỏ vào bát của mình, thật không thể hiểu
nổi tại sao thiếu gia lại có thể thích ăn ớt đến thế, một bữa không có