
ghe nói từ năm nhất đến năm tư, số lần đổi bạn gái đã lên đến ba chữ số, hàng năm cũng sẽ lựa chọn con mồi trong đội ngũ tân sinh viên. Có thể thấy được người này, vô cùng nguy hiểm!
Thuận tiện nói một câu, những thứ này đều nhờ BBS (*Bảng thông báo điện tử) "Tân sinh viên cần phải học" của Đại học A, vô cùng may mắn là sáng nay cô đã đọc thấy trên Internet!
Đối với sự thật cô trở thành con mồi của Trần Tiêu, trong lòng Tống Hàng Hàng dở khóc dở cười, đoán chừng là vì dáng người nhỏ xinh tựa như con sơn dương đợi làm thịt đi, vấn đề là đối phương không xác minh thái độ, Tống Hàng Hàng cô cũng không biết nói gì, vạn nhất mở miệng hỏi anh ta mà không phải ý tứ kia, cô không phải là tự tìm mất mặt sao?
Huống chi, phải biết rằng người hâm mộ “Tiêu Dao công tử” của Đại học A cũng không thiếu, trai không xấu, gái không thương, tất cả nữ sinh đều cho rằng mình là người có thể khiến anh ta “quay đầu là bờ”.
Cô Tống Hàng Hàng cũng không ngây thơ, cô có một nhị thập tứ hiếu(*) Cố Ngự Lâm, mặc dù cách xa một chút, nhưng so với lãng tử không thế chạm tới ở đầu bên kia thì gần hơn nhiều.
(*)nhị thập tứ hiếu: Tên một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có tài liệu ghi Quách Cư Kinh) biên soạn vào thời nhà Nguyên.
Câu này dùng để chỉ những người con có hiếu.
Hiện tại cô lại lo lắng chờ của Trần Tiêu tỏ thái độ, sau đó trực tiếp cự tuyệt anh ta, thật là, chờ đợi đến nong lòng!
Trần Tiêu chờ đã lâu mà không thấy cô đáp lại, thời điểm tan lớp lại tiến thâm một bước.
"Tống sư muội, anh với am thương lượng chuyện này nhé! Em thấy đó, một mình anh lên khóa mà không có người quan nào, một tiết khóa lại cần hơn 10 phút đi bộ, lần sau em có thể giúp anh chiếm chỗ ngồi hay không? "
"Được." Tống Hàng Hàng ở thầm giơ ngón giữa với anh ta.
"Tạ ơn sư muội, như vậy đi, để báo đáp lại, tối hôm nay anh mời em đi ăn cơm tối, thế nào?"
Cuối cùng thì sư tử cũng vươn ma trảo rồi sao? Tống Hàng Hàng thầm khinh bỉ, nhẹ nhàng cười đáp: "Tốt, thật cảm tạ sư huynh."
Hừ! Cô chịu đựng! Để xem tối nay anh ta định làm trò gì!
"Vậy lưu số điện thoại của anh vào đi, 17295279527, em là?"
"?"
"À, trao đổi điện thoại mới dễ dàng liên lạc với nhau vào buổi tối chứ sao."
Được rồi, báo số điện thoại cũng không đến nỗi thế nào đi, Tống Hàng Hàng suy nghĩ một chút cũng đưa số điện thoại cho đối phương.
"Này, bảy giờ, nhà hàng Tây Học Uyển, không gặp không về?"
"Ừ."
Tống Hàng Hàng vốn muốn một mình đi đến nơi hẹn, một khi Trần Tiêu thổ lộ với cô thì trực tiếp cự tuyệt, nhưng cẩn thận ngẫm lại lại cảm thấy như vậy còn chưa an toàn, kết quả là quyết định đổi phương thức.
Cô bấm số điện thoại Đổng Nhạc Mai.
"A lô."
"Nhạc Mai, Hàng Hàng nè, tối nay bạn có rãnh không?"
"Mình xem đã nào…
ừ, vừa lúc tối nay không có lớp, tìm mình có việc à?”
“Mình muốn bạn giúp một chuyện, tối hôm nay ở nhà hàng Tây Học Uyển, Trần Tiêu…”
Tống Hàng Hàng hai ba câu đã nói ra chuyện Trần Tiêu hẹn cô, mà cô cảm thấy đi một người không được tự nhiên, hỏi Đổng Nhạc Mai có thể theo cô cùng đi hay không.
“Nhưng…Người Trần Tiêu ta muốn theo đuổi chính là cậu mà!” Đông Nhạc Mai có chút do dự.
“Nhưng không phải mình đã có bạn trai ư! Như vậy, chúng ta đi cùng nhau, sau đó giữa chừng mình nói bạn trai mình tìm mình có việc, chúng ta cùng nhau rời đi, được không?”
“Như vậy…Được rồi! Vậy tối gặp.”
“Đến tối gặp, sau đó mời bạn một bữa! Đáp lễ!”
Phương pháp này, vừa có thể tỏ rõ cô không muốn một mình ăn cơm với Trần Tiêu, còn khiến đối phương biết cô có bạn trai, từ đó biết khó mà lui, vừa đúng một mũi tên trúng hai con chim.
Đáng tiếc cô không biết Trần Tiêu lại là người như thế nào.
Lúc sáu giờ rưỡi, Tống Hàng Hàng cùng Đổng Nhạc Mai gặp nhau dưới lầu, liền cùng nhau tới nhà hàng Tây Học Uyển, nơi các cặp đôi vườn trường thường lui tới.
Đến nơi, hai người cảm thấy kỳ quái, trong phòng tối đen như mực, hình như hôm nay không buôn bán.
“Hàng Hàng, có lẽ bạn nhớ nhầm địa điểm?”
“Không thể nào…”
“Nhưng cũng đã bảy giờ, nhìn tình trạng nơi này có vẻ như hôm nay không buôn bán, Trần Tiêu cũng không có xuất hiện mà.”
“Như vậy đi, bạn chờ một chút, mình gọi điện thoại hỏi anh ta một chút.”
Tống Hàng Hàng mới vừa cầm điện thoại di động lên, từ cửa nhà hàng Tây Học Uyển đi ra một người, mặc đồng phục nhân viên phục vụ.
“Xin hỏi, hai người có ai là Tống Hàng Hàng tiểu thư không?”
“À? Tôi đây, sao vậy?”
“À, là như thế này, Trần Tiêu tiên sinh mời ngài vào.”
“Trần Tiêu? Anh ta đang ở bên trong?”
“Dạ, Trần tiên sinh đã chờ ngài rất lâu rồi.”
Đổng Nhạc Mai muốn lui bước, “Hàng Hàng, xem ra anh ta chuẩn bị hoạt động gì đó, nếu không cũng không mời một mình cậu vào, mình, mình đi trước đây!”
“Đừng mà, Đổng Nhạc Mai! Đổng Nhạc Mai! Bạn, bạn cùng với mình đi, mình không được tự nhiên…”
“Nhưng…”
“Trở về mình mời cậu ăn kém” Cái Trần Tiêu này, hại cô chảy bao nhiêu máu!
“Ha, Kem này...Này, được rồi, chẳng mình không nói gì đâu, chính bạn tự xử lý đó nha!”
“Được rồi được rồi! Đổng đại tiểu thư, đại ân đại đức