
đài, cô mới vừa nói rõ tên họ, bạn cùng lớp cũng cảm thấy kinh ngạc, dù sao trong ấn tượng của bọn họ, một nữ sinh đứng nhất phải là một con mọt sách, ít nhất cũng không hoạt bát thanh lệ như nữ sinh trước mặt.
Lúc này Tống Hàng Hàng cũng không muốn để ý, cô tự giới thiệu mình như năm lớp mười, vội vàng đi xuống đài.
Tiết đó, cô chỉ chú ý tới một câu cuối cùng mà thầy giáo La nói:
"Hi vọng tương lai, các em cũng sẽ không hối hận với tuổi thanh xuân của mình: có yêu, có hợp, nghiêm túc sống."
Thanh xuân —— vô hối (không hối hận).
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Tống Hàng Hàng tới phòng học trước mười phút, chờ tiết học đầu tiên sau khi tựu trường lớp mười một.
Cô mới vừa ngồi xuống, thầy giáo La đã tiến vào phòng học, đi theo phía sau là một người.
Nhìn trong phòng học một chút, phần lớn bạn học cũng đã tới, La Nhạc Sơn quyết định giới thiệu trước về bạn học mới chuyển về này.
"Các bạn học, hôm nay trong lớp tới một bạn học mới. Không muốn ảnh hưởng tới tiết học tiếp theo, hiện tại bạn ấy giới thiệu trước, để mọi người nhận thức. "
"Đỗ Tử Thăng, em bước lên đây đi." La Nhạc Sơn vẫy tay về phía sau.
Nam sinh này tên Đỗ Tử Thăng, cách mười lăm năm, cuối cùng, cuối cùng thì cũng xuất hiện lần nữa.
Tống Hàng Hàng nhìn bóng dáng từng bước bước lên giảng đài. Vẫn là vóc người cao gầy, vẫn là gương mặt tuấn tú, ngay làn da trắng nõn quá phận cũng giống như trong trí nhớ của cô. Rất tốt, tất cả đều là bộ dáng đó, cô vẫn cho rằng nó đã bị chun vùi rất rất lâu rồi, nhưng không ngờ lại hiện ra rõ nét đến như thế.
"Mọi người khỏe, tên mình là Đỗ Tử Thăng, hai chữ “Đỗ Tử” trong “con cái”, “Thăng” trong “mặt trời mới mọc”. Mình là người Hãn Thành, trước kia học ở cao trung Hãn Thành, hi vọng trại Trường Thanh, mọi người
sẽ vui vẻ hòa hợp.”
Dứt lời, Đồ Tử Thăng xuống đài, La Nhạc Sơn xếp cho cậu vị trí bên cửa sổ. Cùng lúc đó, tiếng chuông vào lớp cũng reo vang.
Tiếp đó, Tống Hoàng Hàng choáng váng, trong đầu vẫn hiện lên chuyện ngày trước.
Lớp mười một trước khi trùng sinh, cô thầm mến Đồ Tử Thăng, nhưng vẫn e sợ không dám thổ lộ, cô tự ti lại nhát gan, nói bóng nói gió hỏi thăm sở thích của anh, hao tâm tổn trí đi học đi nghênh hợp, sau đó vụng về triển hiện ở trước mặt anh, nhưng anh vẫn chỉ xem cô như một bạn học bình thường.
Lần cuối cùng đó, cô lấy dũng khí sau khi tan lớp đi theo anh đến sườn đồi nhỏ, lại phát hiện anh và một nữ sinh khác đang ôm chầm lấy nhau. Một lần kia, Tống Hàng Hàng đau lòng trở về phòng học, sau mấy lần thi thử cô đều không phát huy tốt, chứ đừng nói lần thi tốt nghiệp trung học cuối cùng…
Sai một li, đi một dặm.
Tống Hàng Hàng vẫn nghĩ tới, cô không biết La Nhạc Sơn đã mấy lần nhìn về phía cô, cho đến khi Diệp Nhất Đình khẽ đẩy tờ giấy nhỏ đến trước mặt cô.
“Bạn làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Thầy giáo nhìn bạn nhiều lần.”
Nháy mắt thấy tờ giấy kia, cô chợt tỉnh.
Đúng vậy, cô làm sao vậy? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Không phải là cô vẫn nói muốn trải qua một cuộc sống hoàn toàn mới sao? Không phải vẫn luôn tự nhủ rằng phải bù lại những tiếc nuối trước kia sao? Hiện tại thì thế nào, chẳng lẽ cô lại muốn phạm phải sai lầm trước kia?
Đúng vậy, cô thích Đô Tử Thăng là không có lỗi, mặc kệ đối phương có phản ứng thế nào, cô cũng muốn dũng cảm nói ra lời nói mà kiếp trước cô không dám thổ lộ, đúng là bây giờ, cô không cần hao tổn tâm cơ đi nghênh hợp, cô không phải là kẻ yếu thế trong tình yêu, cô lại càng không cần vì anh mà đau đớn thương tâm.
Cô, chỉ muốn biết, nếu như cô mở lời, tất cả sẽ như thế nào? Kết quả kỳ thi tốt nghiệp trung học của cô có khác trước kia hay không? Tương lai của bọn họ sẽ như thế nào?
Nhưng cái “thích” này, cũng không phải là toàn bộ cuộc sống, cô muốn vứt bỏ sự mềm yếu của mình, dũng cảm yêu, nhưng cô cũng phải chăm chỉ với những năm Cao Trung của mình, không cần vì anh mà một lần nữa thất bại trong kỳ thi tốt nghiệp trung học!
Lên tinh thần, Tống Hàng Hàng quyết định đưa lên một kế hoạc mới trong lớp mười một!
Phần sau tiết học, Tống Hàng Hàng rất nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài.
Lúc chuông tan học vang lên, cô đuổi theo thầy giáo La.
“Thầy giáo La…”
“Thầy giáo La…”
Không ngờ, một giọng nói khác đồng thời vang lên, Tống Hàng Hàng quay đầu lại, lại là Đồ Tử Thăng.
La Nhạc Sơn dừng bước, “Hai người các em có chuyện gì thì đến phòng làm việc của tôi nói đi.”
Trên đường, Tống Hàng Hàng biết mục đích của Đồ Tử Thăng, thì ra anh còn chưa nhận một phần sách giáo khoa, chuẩn bị đến phòng làm việc của thầy giáo để lấy. Đến phòng làm việc, La Nhạc Sơn lấy sách cho Đồ Tử Thăng từ trong ngăn kéo, sau đó Tống Hàng Hàng mới mở lời, “Thầy giáo La, là như thế này, em muốn tự đề cử mình cho chức lớp phó học tập.”
“Vậy à, nói nguyên nhân một chút đi.”
Tống Hàng Hàng có chuẩn bị tinh thần mà đến, vì vậy chậm rãi đáp.
“Thầy giáo, đầu tiên em rất có tự tin với thành tích học tập của mình, tiếp theo, em từng là ủy viên sinh hoạt trong lớp, đã có kinh nghiệm nhất định trong việc phối hợp giữa các bạn học, có tự tin gánh vác chức lớp phó h