
ơ
giữa ánh nắng mai nhàn nhạt. “Ta là nữ nhân, dù giấu mặt dưới chiếc mũ
này, các người vẫn biết ta là nữ, là một người phụ nữ giống như mẹ, như
vợ, như muội muội, như con gái các người vậy, đáng ra phải đứng phía sau để các người bảo vệ, chứ đâu lại đứng trước mặt các người, chỉ huy các
người tấn công một đội quân toàn những nam nhân còn hung mãnh tàn nhẫn
hơn cả các người.”
Tướng sĩ dưới thành đều im phăng phắc, tỏ vẻ
tán thành. Tượng Võng giậm chân giận dữ, “Con bé này điên thật rồi…” lão chỉ hận không thể xông ngay lên đài, cứu vãn cục diện.
Trí Mạt níu Tượng Võng lại, “Đừng nóng.”
Hiên Viên Bạt bắt đầu cởi khôi giáp, vừa cởi vừa ném cả xuống đất, vàng đá
va nhau, phát ra tiếng lanh canh chói tai, phá vỡ bầu không khí tĩnh
lặng.
Thoắt chốc, dưới ánh nắng mai vàng nhạt, chỉ còn một nữ tử vận tấm áo chẽn xanh ngắt, đứng trên đài đôi diện với mấy vạn tướng sĩ.
“Các người tưởng ta muốn đánh trận lắm ư? Không hề! Nhưng phụ thân ta đã
thua Xi Vưu, huynh trưởng của ta cũng thua Xi Vưu, chính là vì nam nhi
các người liên tiếp thua hết trận này sang trận khác, nên ta mới buộc
phải đứng ở đây. Ta không muốn ra trận, nhưng ta sợ quân Thần Nông đánh
thốc đến tận Hiên Viên thành, Hiên Viên thành là nhà của ta, ta không
muốn mất nhà! Ta không muốn con gái ta bị người ta khinh khi lăng nhục,
không muốn cháu trai ta phải quỳ gối trước kẻ thù, không muốn phần mộ
của mẹ ta bị kẻ khác giày xéo. Hôm nay các người cười nhạo ta, nhưng ta
nói cho các người hay, kẻ địch đã đánh đến cửa rồi, nếu các người còn
thua thêm trận nữa, thì mẹ các người, vợ các người, muội muội các người
sẽ phải bước lên đây giống như ta vậy! Nam nhân các người đã không thể
bảo hộ nữ nhân chúng ta, dù chúng ta có phải cần kim thêu lên, cũng
quyết bảo vệ quê hương và con cái mình!”
Hiên Viên Bạt bi thương nhìn xuống tướng sĩ bên dưới, tất cả tướng sĩ đều thẹn đỏ cả mặt, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Hiên Viên Bạt lại phóng mắt nhìn trăm họ đang xúm đông xúm đỏ quanh cửa
thành, vận linh lực sang sảng nói: “Đồng Nhĩ quan thất thủ, các người
chạy về Tỏa Vân quan, Tỏa Vân quan thất thủ, các người lại rút về Hắc
hà… Các người chạy mãi, chạy đến tận Hiên Viên thành, giờ còn chưa đánh
mà các người đã định chạy, các người định chạy đi đâu nữa đây? Tiếp tục
chạy sang phía Tây là đến hoang mạc Qua Bích, các người cùng đường rồi!
Hiên Viên, Thần Nông, Cao Tân đều có chiến loạn, trong thiên hạ chẳng
còn nơi đâu yên bình cả, nếu Hiên Viên thành bị phá, các người sẽ trở
thành những kẻ lưu vong, nước mất nhà tan, dù chạy đến đâu cũng không
tìm được chốn dung thân, vĩnh viễn bị người ta kỳ thị và lăng nhục.”
Đám dân đen khoác tay nải đều đều lộ vẻ buồn rầu, hoang mang.
Hiên Viên Bạt lại chỉ những chiến sĩ Hiên Viên đã xếp thành đội hình, “Hiện
giờ bọn họ sắp lên đường, lao ra trước đầu đao mũi kiếm, chính là để giữ cho các người một mảnh đất yên bình, không phải trốn chạy nữa, nhưng
các ngươi lại không hề tin tưởng họ. Ngay cả các người còn không tin họ, vậy họ chiến đấu vì cái gì? Họ dựa vào cái gì để khiến kẻ thù sợ hãi
đây?”
Hiên Viên Bạt lại quay ra cao giọng chất vấn các tướng sĩ, lệ nóng nhòa mi: “Các người đánh trận này chính là đứng ngay trước cửa
bảo vệ cho mẹ già, vợ dại, tỷ muội, con cái của các người, nếu các người thua trận, kẻ địch phá cửa xông vào, các người có quyết tử chiến đến
cùng, thề không lùi bước chăng?”
“Có!” Nỗi hổ thẹn, giận dữ, bi
ai, phẫn nộ, tất thảy đều hòa thành dũng khí, các tướng sĩ đồng thanh hô vang, chấn động cả đất trời.
Hiên Viên Bạt chăm chú nhìn dân
chúng tụ tập đông nghẹt hai bên cửa thành một lượt, đoạn phi thân lên
ngựa, “Xuất phát!” Nói rồi nàng ra roi phi lên trước, tất cả các tướng
sĩ lũ lượt theo sau, vó ngựa rầm rập, bụi tung mù mịt, tiến thẳng về
phía mặt trời lên, khiến buổi bình minh xán lạn rực rỡ cũng nhuốm phần
bi tráng.
Dân chúng hai bên đường đăm đăm nhìn theo đại quân xa
dần, rồi lần lượt từng người bắt đầu trở vào thành, kẻ đang gói ghém
cũng dỡ đồ đạc xuống khỏi lưng ngựa, đặt trở vào chỗ cũ, bác thợ rèn
quát đồ đệ lắp lại bếp lò, đoạn vừa vung búa lên vừa cao giọng rao: “Mọi người phải tự bảo vệ lấy gia đình mình, ai có thể cầm gươm cầm kiếm cứ
đến đây lấy binh khí đi, không mất tiền, không mất tiền đâu!”
Tri Mạt rưng rưng lệ, gật gật đầu cười, quay sang bảo Ly Chu và Tượng Võng, “Con nhỏ A Hành chẳng cần mượn oai danh Hoàng Đế và Luy Tổ làm gì, nó
chính là tiểu vương cơ của Hiên Viên chúng ta, là con gái, là tiểu muội
của mỗi nhà, tất cả tướng sĩ sẽ tử chiến để bảo vệ nó! Bảo vệ nó cũng
chính là họ đang bảo vệ cho tiểu muội, con gái của mình đó!”
Hoàng Đế bước lên đài, cúi xuống nhặt bộ khôi giáp A Hành vứt lăn lóc dưới
đất, phóng mắt trông ra đám bụi hồng mờ mịt cuối trời, lòng ngổn ngang
trăm mối, vừa kiêu ngạo, vừa xót xa, lại vừa hổ thẹn, nhưng chỉ trong
nháy mắt, hết thảy những tình cảm yếu đuối đó đều bị khát vọng chinh
phục Trung Nguyên quét sạch.
Ông ngoảnh sang lệnh cho Ly Chu: “Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
“Vâng!”
Ly Chu quỳ x