
miệng đỏ lòm như chậu máu, cắn một nhát, thân mình giao long đứt làm đôi.
Ngọn kim thương trong tay Hoàng Đế gãy đôi, Hoàng Đế phun ra mấy búng máu, rớt khỏi lưng Trùng Minh điểu.
Xi Vưu mỗi tay cầm một đoạn kim thương, vung tay ném ra, hai ngọn đoạn
thương cắm phập vào ngọn núi, hóa thành hai đỉnh núi hình dạng như ngọn
nến, đối diện với Phản Tuyền thành, dáng nghiêng nghiêng như tế bái.
“Du Võng, lễ vật ta dâng lên ngươi nhân ngày giỗ đây!” Xi Vưu cao giọng thét lớn.
Trong tiếng thét của Xi Vưu, sĩ khí quân Thần Nông chợt tăng vọt, trong khi
quân Hiên Viên bại trận tan tác như núi đổ. Phong Bá và Vũ Sư xuất lĩnh
binh sĩ Thần tộc tấn công hai bên trái phải, Si Mỵ Võng Lượng dẫn binh
sĩ Thần tộc ùa theo truy kích tiêu diệt ngót năm vạn quân Hiên Viên tộc. Ly Chu và Tượng Võng dốc sức cố ngăn sự truy sát của Phong Bá và Vũ Sư, nhưng Tế thủy cắt ngang đường, không cách nào dẫn quân lội qua song
chạy về biên giới Hiên Viên được, mắt thấy toàn quân sắp bị tận diệt đến nơi, chợt một con thanh long bơi lại, kê đầu lên một bờ Tế thủy, đuôi
vắt sang tận bờ bên kia, sống lưng rộng rãi như một cây cầu xanh ngắt,
thanh long bảo Tượng Võng: “Bước trên người ta mà qua sông.”
Té
ra là Ứng Long mất tích bấy lâu, Tượng Võng chẳng kịp cám ơn, vội cõng
Hoàng Đế bị trọng thương đang hôn mê, dẫn các binh sĩ còn lại qua sông,
Ly Chu cùng các chiến sĩ còn lại đoạn hậu.
Tuy Vũ Sư có tài hô
mưa không ai bì nổi nhưng trước mặt loài rồng được xưng là vương của
Thủy tộc, y cũng đành chịu bó tay. Bất kể y dấy lên sóng to gió mạnh đến đâu, Ứng Long đều có cách ứng phó.
Nhờ Ứng Long bất ngờ ra tay
tiếp cứu nên Hiên Viên tộc mới bảo toàn được hơn một vạn chiến sĩ. Trong trận chiến Phản Tuyền lần này, có thể nói Hiên Viên tộc đã thảm hại.
Trong Phản Tuyền thành râm ran tiếng cười tiếng nói, mọi người đều uống tràn lan, mừng thắng lợi.
Chỉ riêng Xi Vưu một mình đứng trên đầu thành, dõi mắt trông về cuối trời Tây.
Vũ Sư và Phong Bá dìu nhau loạng choạng bước lên thành lâu, Phong Bá hỏi
Xi Vưu: “Huynh như vậy là sao hả? Kẻ nào không biết còn tưởng là chúng
ta thua nữa đó.”
Vũ Sư cũng đã say đến bảy tám phần, lè nhè hỏi: “Đến giờ ta vẫn chưa hiểu chuyện này rốt cuộc là sao nữa, rõ ràng chúng ta đã lâm vào đường cùng, nói thực, ta đã nghĩ lần này thua chắc, vậy
mà giờ lại có thể ngồi trong Phản Tuyền thành uống rượu.”
Xi Vưu đáp: “Vừa đúng lúc, để ta dẫn ngươi đi gặp Hình Thiên tướng quân!”
Một đại hán cao chừng một trượng bước ra, Xi Vưu giới thiệu: “Đây chính là
đại tướng quân phụ trách lương thảo của chúng ta, vì tướng quân luôn ở
hậu phương nên các ngươi không có cơ hội gặp mặt.”
Hình Thiên
hỏi Xi Vưu: “Ta thật không sao chịu nổi ngươi nữa, may mà lần này ta
đích thân áp tải lương thảo, giờ gặp nhau ở đây, ta phải hỏi cho ra lẽ
mới được, rốt cuộc ngươi định làm gì vậy? Mọi người đều biết chiến sự ở
Phản Tuyền liên quan tới sinh tử của Thần Nông, chúng ta ở hậu phương
thà nhịn ăn nhịn uống cũng phải gom đủ lương thảo, vậy mà ngươi khi thì
bảo ta đưa ít đi, lúc lại bảo ta đưa chậm lại, lần này rõ ràng ta đã
nghĩ ra cách, mượn được lương thảo từ Đồ Sơn Thị, vậy mà ngươi lại bảo
ta tạm thời giấu cả đi.”
Vũ Sư kinh ngạc hỏi thất thanh: “Chúng ta có lương thảo ư?”
Hình Thiên hừ mũi: “Tuy chúng ta đã mất nước nhưng còn dân, còn đất, chỉ còn người Hiên Viên không tới quấy phá, thứ gì nên trồng cây thì trồng cây, thứ gì nên thu hoạch thì thu hoạch, vẫn tích trữ được chút lương thảo.
Lần này biết không thể thất bại trong chiến dịch Phản Tuyền nên mỗi ngày chúng ta chỉ ăn một bữa cơm, để dành lương thảo đưa ra chiến trường. Ta còn đi cầu khẩn Đồ Sơn Thị, gia tộc giàu có nhất trong Tứ thế gia, Viêm Đế từng có ơn cứu mạng chủ mẫu của họ, nên Đồ Sơn Thị tặng cho chúng ta một ít lương thảo, xem như báo đáp. Ngày sau thì không dám nói chắc,
nhưng lúc này, ta không thể để binh sĩ đói được.”
Vũ Sư và Phong Bá đều trợn tròn mắt nhìn Xi Vưu, Vũ Sư ngỡ ngàng hỏi: “Sao huynh không cho các chiến sĩ ăn no?”
Hình Thiên phẫn nộ: “Nếu chẳng phải năm xưa Viêm Đế đinh ninh dặn ta nghe lời ngươi, ta đã tìm tới hỏi tội ngươi rồi.”
Xi Vưu biết tình tình Hình Thiên thẳng thắng bộc trực, bèn nhẫn nại giải
thích: “Xưa nay Hoàng Đế cầm quân, không nổi tiếng vì dũng mãnh, mà vang danh nhờ mưu lược. Ông ta rất quý trọng binh lực, luôn muốn sắp sẵn mọi chuyện, đánh một đòn dứt điểm, trận Phản Tuyền lần trước chính là một
ví dụ. Lần này nếu Hoàng Đế lấy cứng chọi cứng với chúng ta, thì cũng
chỉ năm ăn năm thua, đôi bên lưỡng bại câu thương, Cao Tân sẽ được hưởng lợi, Hoàng Đế không đời nào chịu như vậy. Thế nên, ông ta lợi dụng việc quân đội Hiên Viên được cung ứng đầy đủ, cứ giằng dai kéo dài để tiêu
hao sinh lực chúng ta, đợi chúng ta hoàn toàn suy kiệt, ông ta chỉ cần
cất tay là dẹp tan, đó là kế sách thứ nhất. Những viên đại tướng bình
thường trù tính được đến bậc này hẳn đã vừa ý rồi, nhưng Hoàng Đế lại
rất cẩn thận, còn phái binh sĩ đào đường hầm để trước sau giáp kích, kẹp chúng ta vào giữa, đó là kế sách thứ hai. Đến