
Đế đưa mắt nhìn A Hành, vẻ mặt dần dịu xuống, ông bước lại vén tay áo
nàng lên, tìm vết sẹo nơi cánh tay. Đó là vết thương hồi nhỏ của A Hành, để phạt tội nàng ham chơi, Hoàng Đế đã hạ lệnh khắc sâu vết sẹo đó lên
người nàng, mãi mãi không thể tẩy xóa. Xác nhận người này đích thực là A Hành, nghĩ lại mối liên minh với Cao Tân lại được củng cố, Hoàng Đế đổi giận làm vui, tươi cười bảo Xương Phó: “Con mau đưa Hành nhi về Triêu
Vân phong để mẫu hậu gặp mặt, hẳn bà ấy sẽ khỏe lại ngay.”
Xương Phó băn khoăn nhìn Xi Vưu đang hôn mê rồi lại phân vân nhìn sang Thiếu
Hạo, thấy Thiếu Hạo gật đầu tỏ ý mọi chuyện đã có y lo liệu, nàng mới
yên tâm ôm A Hành bay về phía Triêu Vân điện.
Hoàng Đế liếc nhìn Xi Vưu đang trọng thương ngất lịm, ánh mắt lóe lên như đã có sẵn tính
toán trong lòng. Thấy vậy, Thiếu Hạo ung dung bước tới chắn trước mặt Xi Vưu, mỉm cười hành lễ với Hoàng Đế, “Vừa nãy trên đường tới đây con
thấy đại quân Thần Nông đã đóng ngoài biên ải như đang đợi ai đó, còn
loáng thoáng nghe thấy mấy tên vô lại Si Mỵ Võng Lương bàn tán cái gì mà nếu không thấy quay về thì cứ xông vào là xong.” Mọi người đều biết
thuộc hạ của Xi Vưu toàn những kẻ xuất thân thảo mãng, ngỗ ngược khó
thuần, đến Du Võng chúng cũng chẳng coi ra gì, chỉ thần phục một mình Xi Vưu.
Hoàng Đế cười nhạt hỏi: “Con định nán lại đây mấy ngày, hay quay về Cao Tân ngay?”
Thiếu Hạo khom lưng hành lễ: “Con định ở lại mấy hôm.”
Hoàng Đế gật đầu vẻ hài lòng: “Chuyện ở đây đừng tiết lộ với kẻ khác, bất lợi cho A Hành đã đành, còn bất lợi cả cho con nữa.”
Thiếu Hạo lễ phép: “Con hiểu.”
Hoàng Đế vừa đi khỏi, Thiếu Hạo liền sai Chu Du đỡ Xi Vưu dậy, kiểm tra
thương thế một lượt, thấy hắn bị thương không nhẹ, lại sợ Hoàng Đế âm
thầm giở thủ đoạn, y quyết định tự mình đi một chuyến, “Chúng ta đưa Xi
Vưu về Thần Nông trước đã.”
Chu Du thắc mắc: “Điện hạ gặp Si Mỵ
Võng Lượng khi nào thế? Tôi cùng điện hạ tới đây, sao tôi chẳng thấy gì
cả? Nghe nói bốn người bọn họ là huynh đệ sinh tử, dung mạo giống hệt
nhau, tôi luôn muốn gặp mặt xem thử!”
Thiếu Hạo hỏi ngược lại: “Hằng ngày điện hạ nhà ngươi dạy ngươi thế nào?”
“Hỏi ít, làm nhiều.”
Nghe vậy Thiếu Hạo nhìn Chu Du cười không đáp. Bất giác, Chu Du cảm thấy tuy Thiếu Hạo tươi cười hòa nhã, nhưng ánh mắt sắc lạnh chẳng kém Thanh
Dương, đành nuốt hết bao thắc mắc vào lòng.
Một tháng sau A Hành mới tỉnh lại, nhưng người tuy tỉnh mà thần trí vẫn ở đâu đâu, cả ngày
chỉ ngây người, chẳng nói chẳng rắng, hệt như một pho tượng vô tri vô
giác.
Trước tình cảnh đó, Thanh Dương vẫn thờ ơ lạnh lùng, chẳng rõ trong lòng y nghĩ gì, chỉ thấy y sai Chu Du đi khắp nơi kiếm linh
đan diệu dược, tìm đủ cách điều dưỡng cho A Hành.
Trái với Thanh Dương, Xương Ý ngày ngày kề cận bên A Hành, dắt nàng đi khắp mọi nơi mà bọn họ từng chơi đùa hồi nhỏ, hy vọng có thể khơi gợi quá khứ của nàng.
Có điều A Hành một mực làm thinh không nói, cũng chẳng hề để lộ chút sinh
khí. Xương Ý vẫn vô cùng kiên nhẫn, nàng làm thinh cả ngày thì y một
mình lải nhải cả ngày, kể lể hết mọi chuyện khi xưa cho nàng nghe.
Ngày qua ngày, Xương Ý cứ kiên trì nhẫn lại, còn A Hành vẫn ngây ngô như cũ.
Một hôm A Hành ngồi như tượng gỗ trong sân, cúi đầu đờ đẫn ngắm ngón chân mình, như đang say ngủ, lại tựa hồ trầm tư.
Xương Phó ngồi xuống bên cạnh, nàng cũng chẳng buồn ngẩng lên.
“Lần đầu tiên ta gặp Xương Ý là khi chàng tới Nhược Thủy nhậm chức. Nghe
trưởng lão trong tộc thông báo vương tử của Hiên Viên tộc sắp tới, dặn
bọn ta không được gây chuyện, ta rất ấm ức, người Nhược Thủy bọn ta tự
tại đã quen, cớ gì phải nghe người ta sai khiến? Cuối cùng ta bèn cải
trang đi nghênh tiếp gã vương tử đó. Dọc đường, ta hoạnh họe làm nhục
Xương Ý vô số lần nhưng chàng chẳng hề tức giận, ngược lại ta dần dần bị cảm hóa bởi tấm lòng và khí phách của chàng. Quen biết chàng từng ấy
năm, ta chưa hề thấy chàng giận dữ, lần đầu tiên chứng kiến chàng nổi
cơn thịnh nộ là vì muội. Hai trăm năm trước, chàng cùng ta lên đến Thần
Nông, chỉ trong một đêm ám sát mười tám viên Thần tướng của chúng, khiến phụ vương nổi giận lôi đình, giam chàng vào Hỏa ngục. Đối với kẻ tu
luyện mộc linh, bị giam vào Hỏa ngục chính là cực hình sống không bằng
chết, phụ vương nói hễ chàng nhận lỗi sẽ lập tức thả ra, nhưng suốt một
năm trời, chàng thà chịu giày vò hành hạ đến nỗi chỉ còn da bọc xương
cũng quyết không nhận lỗi, sau cùng phụ vương đành bó tay, vừa mắng mỏ
chàng cứng đầu cố chấp, vừa bất lực thả chàng ra…”
Xương Phó cứ
thế rủ rỉ chuyện trò, thuật lại những chuyện xoay quanh Xương Ý suốt hai trăm năm qua, y đau buồn ra sao, y oán giận Thanh Dương nhường nào, khi phát hiện ma châu y đã mừng đến thế nào, rồi để cứu A Hành, y và Thanh
Dương suýt nữa đã cạn kiệt linh lực tinh huyết mà chết.
Hoàng Đế và Luy Tổ đã có mật chỉ, Thanh Dương và Xương Ý lại kín miệng như bưng
nên chẳng mấy ai biết tới chuyện ma châu, ngay cả A Hành cũng mãi đến
giờ mới biết, hóa ra nàng khó khăn lắm mới có thể tỉnh lại.
Xương Phó vuốt tóc A Hành, “Tiểu muội à, đối với